Khổ Qua Nhân Thịt - 17
Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:13:16
Lượt xem: 116
“Hoa, sao con lại ở đây, sao người con ướt sũng vậy?”
Bà Tám mơ màng thấy mình đang đứng trong sân nhà, ánh trăng lờ mờ soi trên đỉnh đầu, thi thoảng còn có vài con quạ bay ngang qua đầu kéo theo những tiếng kêu thê lương ảm đạm. Bà Tám thấy Hoa đứng ngay bên cạnh giếng, theo quán tính bà vẫn biết bây giờ đã là nửa đêm rồi sao con gái mình lại không ở nhà mà chạy ra đây với cả người ướt sũng thế kia.
Nhưng mãi vẫn không thấy Hoa quay lại hay trả lời gì, bà Tám đi lại gần Hoa. Nhưng ngay khi bà chạm vào người Hoa thì không phải chỉ là cảm giác ướt sũng mà cảm giác như thịt của Hoa mềm nhũng hệt như miếng thit băm, mềm và rời rạc. Hoa vẫn đứng yên như vậy, cho đến khi bà Tám đi tới trước mặt con gái thì cảnh trước mặt đã làm bà tỉnh dậy luôn từ trong mơ.
Trong mơ của bà Tám, cả người Hoa từ trên xuống dưới nát nhừ như thịt băm, ngay cả khuôn mặt cũng thế, không còn nhìn ra được là ai. Nếu như không phải bà đã nhận diện ra Hoa ngay từ phía sau thì cũng chưa chắc bà biết được người đang đứng trước mặt đây chính là con gái của bà.
Bà Tám tỉnh lại và đang được vợ chú Ba đỡ, trông bà còn sợ hãi hơn cả khi bị thầy Bân dí con rết to tướng vào mặt. Thầy Bân thấy sắc mặt của bà thì cũng đoán được phần nào, ông hỏi: “Bà mơ thấy cái gì?”
“Hoa, con gái tôi. Van thầy hãy cứu lấy nó.”
Bà Tám nghe thấy giọng thầy Bân thì bò qua muốn nắm lấy chân ông cầu xin. Thầy Bân đỡ bà ngồi lại đàng hoàng rồi mới dõng dạc nói: “Tôi nói các vị tin thì tin, không tin thì ông già này cũng chịu. Cái khúc xương kia chắc chắn là xương người, mà xương người này còn rất có khả năng là của con gái chị Tám đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-qua-nhan-thit/17.html.]
“Thầy, lẽ nào con gái tôi…chết thật rồi sao?”
Bà Tám chưa chi đã khóc nấc lên, mắt mũi đều là nước mắt. Thầy Bân cũng không muốn nhìn thấy người mẹ tội nghiệp này phải khổ thêm nhiều, nên ông đã dùng giọng rất dịu dàng nói: “Chị hãy bớt đau buồn. Sống c.h.ế.t tất thảy đều có số, con gái chị chín phần là đã c.h.ế.t rồi. Con gái chị c.h.ế.t ở ngay trên mảnh đất này, nó vốn chưa từng rời mảnh đất này để đi đâu cả.”
“Nói bậy!”
Ngay lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì một giọng nói từ đâu xuất hiện một cách đanh thép. Cả đám người quay tìm giọng nói kia thì ai nấy vẻ mặt hệt như gặp như gặp ma tới nơi nhìn người lù lù xuất hiện sau giọng nói kia không ai xa lạ, chính là người luôn được nhắc tới kia, Hoa.
Bà Tám ngây dại người ra phút chốc rồi từ khuôn mặt bi thương cùng cực của người mẹ phải chịu cảnh tre già khóc măng non quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở thành sự vui vẻ đoàn viên với con gái. Đạt và chú Ba cũng chưng hửng, ngây người ra nhìn Hoa đang đi tới. Mọi người thay vì cảm thương cho số phận của Hoa thì bây giờ bắt đầu chuyển sang chỉ trỏ nhỏ to trách cứ thầy Bân.
Đạt theo bản năng đi tới trước mặt thầy Bân muốn bảo vệ thầy, nhưng thầy Bân với vẻ mặt không hề lo lắng một chút nào, mà ông mang một vẻ mặt rất là kì lạ đang quan sát Hoa.
“Thầy, chuyện này rốt cuộc là sao ạ?”
Đạt nhìn một hồi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Không phải anh không tin tưởng thầy Bân mà ngay chính anh cũng cảm thấy rất là kì lạ. Rõ ràng cô gái đang đi tới cũng không phải là ma, nhưng sao trông cô ta vô cùng quái dị, tuy mang khuôn mặt thân thuộc của Hoa nhưng cảm giác lại như lần đầu mới gặp, xa lạ, vô cùng xa lạ.