Khổ Qua Nhân Thịt - 14
Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:11:44
Lượt xem: 182
“Sao không được vào nhà chú hả chú em?”
Đạt nghe xong ngây ra luôn, không ngờ sư phụ mình lại có thể thốt ra mấy câu trẻ trâu vậy được. Nhưng mà dù sao thấy Hùng không còn ngăn mình nữa thì cũng vội chen vào trong nhà. Thầy Bân nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của Hùng, vừa mới quay lưng đã cười khúc khích như một đứa trẻ bắt nạt được bạn học.
Thái độ của Hùng rất lạ, cứ thay đổi đến chóng mặt, ngay lúc này anh liền lắc lắc đầu, sau đó như thể tỉnh lại từ trong cơn mơ mà đi nhanh vào bếp. Bên trong bếp, thầy Bân không do dự mà mở nắp vung nồi khổ qua nhân thịt thay vì những món khác. Đạt vốn cũng là người lăn lộn va chạm với những thứ dơ bẩn nhưng mà lúc thầy Bân vừa mở nắp vung ra thì anh liền nôn khan. Vốn dĩ Đạt chỉ là ngửi thấy mùi tanh tưởi quái dị bốc lên từ nồi khổ qua nên nhất thời khó chịu, nhưng ngay khi anh thấy Hùng từ ngoài đi vào thì anh liền nhớ tới cảnh tượng lúc nãy Hùng ăn ngon lành cái món tanh tưởi này thì anh chạy luôn ra sân và nôn hết bữa cơm chiều trong bụng ra ngoài.
Thầy Bân lấy tay che mũi, ông ngoái nhìn Hùng từ bên ngoài vào rồi nói: “Khẩu vị của cậu tốt thật đó.”
“Ông thật sự là vô duyên hết chỗ nói, đã xông vào nhà tôi thì thôi còn tự ý giở nồi đồ ăn…”
Hùng hết sức là gấp, vừa nói vừa muốn giật lấy nắp nồi để đậy lại nhưng anh ta không nhanh bằng thầy Bân.
Thầy Bân vừa giơ nắp nồi ra xa vừa nhướn mày nói: “Sao vậy, có cái gì trong nồi này hay sao mà cậu phải giấu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-qua-nhan-thit/14.html.]
“Không, không có…”
Hùng ấp úng, sau đó lại nói: “Nhưng cho dù có thì cũng là ở trong nhà của tôi, ông có quyền gì mà nói chứ. Đây, ông xem đi, ở trong nồi làm gì có cái gì lạ đâu. Chỉ là khổ qua với thịt, cũng không có khúc xương người nào.”
“Ê, tôi có nói là cái nồi này có xương người đâu, caaij có tật giật mình à?”
Thầy Bân bình thản nói, Hùng tức đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “Thì tôi…ông…bởi ông là thầy bói nên tôi mới nói như thế chứ. Thầy bói các ông không phải chuyên đi tìm xương người à?”
Lúc này Đạt đã nôn xong bữa cơm ra ngoài, anh quay trở vào một lần nữa thì nghe thầy Bân và Hùng đang đấu võ mồm. Vẫn đang hóng hớt, bất thình lình một con ruồi to bằng con “gà mái” bay ngay té vào mặt anh. Đạt nhíu chặt mày, đây mà là con ruồi gì chứ, đây là con quái vật mới đúng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì con ruồi có hình thù to tướng này trông cũng có chút ấn tượng, anh hình như đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải.
Đừng nói tới, một con rồi đến hai con. Một đội quân ruồi khổng lồ kéo tới, chưa tính tới chúng nó va chạm vào người, chỉ mới là kêu vo ve thôi mà đã điếc hết tai, muốn khùng hoảng rồi. Một đám ruồi quái thai kéo nhau bu bám vào nồi khổ qua nhân thịt, có lẽ luôn đậy vun cho nên ruồi không đánh hơi thấy, bây giờ mở vung nên mới dẫn dụ đám ruồi nhặng này đến.
Hùng ban đầu cũng hơi hoảng, có lẽ đây là lần đầu anh ta thấy đám ruồi to như vậy. Bởi vì từ lúc nấu tới bây giờ không mở vung khi đã nguội lâu như vậy nên chưa từng thấy ruồi. Nghĩ lại cái dĩa khổ qua trên bàn lúc nãy Hùng ăn có lẽ là bởi vì mới đun nóng nên mới như vậy. Sau mấy phút hoảng loạn thì Hùng cũng đã tỉnh táo lại mà giật nắp vung trên tay thầy Bân để đậy nồi lại, sau đó nhóm lửa hâm nóng cái nồi.
Thầy Bân và Đạt đi ra ngoài, lúc đ ingang bàn ăn thì thấy quả nhiên suy đoán của họ là đúng. Bây giờ dĩa khổ qua kia đã nguội nên đã biến thành món ruồi nấu khổ qua rồi. Hai thầy trò trên đường về vừa không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ đến lúc nãy, Hùng vốn không đuổi nổi hết đám ruồi ra khỏi nồi, cứ thế đậy vung vào đun nóng thì chắc cái nồi khổ qua kia phải ngọt lắm, bởi vì có thêm bao nhiêu là ruồi mà…