Khi Vợ Đồng Ý Ly Hôn - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-06 23:26:52
Lượt xem: 4,627
05
Ngày làm thủ tục ly hôn, Bạch Băng Ngọc nhất quyết đi cùng tôi.
Cô ấy nói muốn chân thành xin lỗi Thẩm Man.
Tôi hơi do dự.
“Nhỡ Thẩm Man làm điều gì quá đáng với em thì sao…”
Bạch Băng Ngọc cười nhạt:
“Vậy cũng tốt, coi như em trả nợ cho chị ấy.”
Chúng tôi đến trước giờ hẹn mười phút. Bạch Băng Ngọc nắm tay tôi, cả hai cùng động viên nhau.
Khi Thẩm Man xuất hiện, tôi mất vài giây mới nhận ra.
Thẩm Man không còn là người phụ nữ giản dị thường ngày nữa.
Hôm nay, Thẩm Man mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu xanh navy bó eo, đi giày cao gót, mái tóc dài óng ả xõa xuống tận eo.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi mắt sáng và ngũ quan thanh tú.
Thẩm Man bước vào, hai tay đút túi, dáng vẻ bình thản.
Dường như ở Thẩm Man toát ra một sức hút kỳ lạ, khiến không gian xung quanh trở nên yên bình và tĩnh lặng.
Trong nhà là thế, ngoài xã hội cũng vậy.
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chùng xuống, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Man.
Tôi đứng lên, bước đến gần, câu đầu tiên buột miệng hỏi:
“Em cũng biết đi giày cao gót sao?”
Thẩm Man hơi khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại hỏi câu này.
“Ừ.”
“Trước giờ chưa từng thấy em mang.”
Thẩm Man khẽ nhíu mày nhưng vẫn giải thích:
“Hôm nay tôi có chút việc.”
Tôi định hỏi việc gì, nhưng Bạch Băng Ngọc đã bước tới.
Thấy Thẩm Man, ánh mắt cô ấy thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
“Chào chị, Thẩm Man. Hôm nay em đến, chị không phiền chứ?”
Thẩm Man nhìn cô ấy vài giây, rồi khẽ mỉm cười:
“Không phiền.”
Nghe câu trả lời ấy, trong lòng tôi bỗng dưng thấy bực bội, liền gắt lên:
“Đây là nơi công cộng, đừng có làm ầm như trước!”
Tôi không oan uổng Thẩm Man.
Nhất Phiến Băng Tâm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khi-vo-dong-y-ly-hon/4.html.]
Trong suốt hai năm tôi cố gắng ly hôn, Thẩm Man từng khóc, từng làm loạn.
Còn có những lần, Thẩm Man nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, nói những lời vô nghĩa:
“Diệp Xuyên, anh yêu em mà, chỉ là anh quên thôi.”
“Diệp Xuyên, em phải làm gì với anh đây?”
“Diệp Xuyên, em không chịu nổi nữa, anh đừng trách em được không…”
Chúng tôi từng yêu nhau rất nhiều, nhưng tôi thực sự đã thay đổi.
Đến cuối cùng, tôi chỉ còn cảm thấy mệt mỏi.
“Thẩm Man, quá khứ đã qua rồi. Em phải chấp nhận thực tế, con người ai cũng sẽ thay đổi.”
Hiện tại, Thẩm Man cúi nhẹ mắt, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đi làm thủ tục đi.”
Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Nhân viên nói rằng một tháng sau khi hết thời gian cân nhắc, chúng tôi có thể quay lại để nhận giấy ly hôn.
Khi bước ra khỏi cổng Cục Dân Chính, Bạch Băng Ngọc lấy hết can đảm, nói với Thẩm Man bằng giọng chân thành:
“Thật ra hôm nay em đến là muốn nói lời xin lỗi với chị. Em và anh Xuyên, haiz, đều là ý trời, không thể cưỡng cầu…”
Thẩm Man mỉm cười, liếc nhìn chiếc túi xách trên tay Bạch Băng Ngọc.
“Cô chắc không phải đến đây chỉ để khoe cái túi này với tôi chứ?”
Hai người phụ nữ lặng lẽ nhìn nhau trong khung cảnh lá rơi cuối thu.
Bạch Băng Ngọc cười.
Tôi không hiểu họ đang nói gì, bèn quan sát chiếc túi kỹ hơn.
Quai túi có buộc một chiếc khăn lụa.
Trông rất quen…
Bỗng nhiên tôi nhớ ra.
Chiếc túi này là món quà tôi tặng cho Bạch Băng Ngọc nửa năm trước.
Rất đắt, gần bằng cả một căn nhà của người bình thường.
Hôm đó, khi cô ấy ôm cổ tôi đầy hạnh phúc, Thẩm Man gọi điện, giọng nhẹ nhàng nhắc rằng đó là sinh nhật cô, bảo tôi về nhà ăn cơm.
Tôi thấy hơi áy náy, nhưng Bạch Băng Ngọc hào phóng bảo tôi cứ về.
“Ly hôn trong hòa bình sẽ có lợi cho việc niêm yết công ty, đừng cứng đầu.”
Cô ấy cười, tháo một chiếc khăn lụa từ chiếc túi ra:
“Khăn lụa của thương hiệu này cũng đắt đấy. Anh lấy làm quà sinh nhật cho chị ấy đi, đỡ mất công mua. Sau này em sẽ ra cửa hàng lấy cái khác.”
Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó.
Thẩm Man nhận được chiếc khăn lụa, vui mừng như một đứa trẻ, mắt sáng lấp lánh, thử hết cách này đến cách khác.
Bây giờ, ánh mắt Thẩm Man chỉ lướt qua chiếc khăn lụa mới buộc trên túi của Bạch Băng Ngọc.
Rồi rất nhanh, ánh mắt ấy rời đi, như chẳng hề bận tâm.