Khi nào trời sẽ mưa - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:34:31
Lượt xem: 691
03
Mưa thu rơi trên người lạnh thấu xương. Tôi ôm hộp cơm ngồi trên bậc thang trên sân thể dục ăn trong im lặng.
Thật ra cũng không còn lại bao nhiêu, đều đổ hết rồi.
Chu Dạng che ô tìm tới, ngữ khí đè nén tức giận: “Rốt cuộc em đang làm loạn cái gì? Cơm này đừng ăn nữa, không thấy bẩn sao? Tang Vãn, có nghe thấy không? Không phải chỉ là một phần thịt kho tàu thôi sao, anh đi mua cho em một phần..."
Chu Dạng rất ít khi nổi giận với tôi.
Nếu như bình thường, tôi chắc chắn đã giương nanh múa vuốt nhào tới đánh cho hắn cầu xin tha thứ. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn hết phần cơm này.
Tôi cầm hộp cơm không chịu buông tay, cũng không chịu che chung ô với hắn. Chu Dạng bước một bước, tôi liền ôm hộp cơm dịch sang một bên.
“Em tránh anh?" Khuôn mặt kia hiếm khi trống rỗng trong chớp mắt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Yên lặng một giây, Chu Dạng cầm ô lui về phía sau một bước. Ô che trên đỉnh đầu tôi, cả người hắn dầm mưa trầm mặc nhìn tôi.
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, trời mưa rất to. Chu Dạng mở miệng: "Chuyện vòng tay, anh sẽ..."
“Không cần phiền tới anh,” Tôi ngắt lời hắn: "Tự tôi sẽ giải quyết.”
"Anh nói anh sẽ giúp em," ngữ điệu Chu Dạng mang theo khó hiểu: "Em tự giải quyết, dựa vào sinh hoạt phí của em giải quyết như thế nào?"
Nghe vậy, tôi thật sự muốn cười, nhưng tôi cười không nổi.
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được." Tôi cẩn thận cất hộp cơm, đứng dậy đi về.
Giọng Chu Dạng hòa vào màn mưa, tôi tựa hồ nghe được hắn gọi tên của tôi. Nhưng tôi không quay đầu lại.
Sau ngày đó, Chu Dạng không đến trường nữa. Đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng tôi.
04
Bạch Chi không truy cứu nữa, nhưng những lời đồn đãi kia vẫn không dừng lại.
Cô giáo đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, nghiêm túc nói cho tôi biết chuyện này cô nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Khi trở lại phòng học, có người bạn học nam nhìn thấy tôi, theo bản năng nhét ví tiền vào bàn học của mình.
Tôi sững sờ tại chỗ, mũi chua xót khó chịu.
Tôi liều mạng học tập thi đậu vào trường trung học này, ngồi vững vị trí nhất khối, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị người ta coi là kẻ trộm mà đề phòng.
Hôm họp phụ huynh, tôi nhìn thấy từ xa có người chỉ vào bóng lưng cha tôi ở cổng trường mà cười. Tiếng cười của bọn họ truyền đến:
"Ai có phải tên đó là cha của kẻ trộm Tang Vãn không, nghe nói ông ta cũng là kẻ trộm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khi-nao-troi-se-mua-pacb/2.html.]
“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, con chuột biết đào hang! Tang Vãn chẳng phải cũng ăn trộm vòng tay sao.”
Trong gió lạnh, tôi nhìn thấy bóng dáng cha giật mình. Lần đầu tiên tôi không dám ngẩng đầu lên trước mặt cha.
Tin đồn thật đáng sợ. Những ánh mắt không tiếng động kia rơi trên người, giống như lăng trì tôi. Đó là ngày đau khổ nhất của tôi.
Sau khi về đến nhà, cha tôi không nói tiếng nào hút thuốc lúc nửa đêm.
Tôi khóc nói với cha: "Con không trộm vòng tay của người ta, những gì cha dạy con, con đều nhớ kỹ.”
Cha tôi không phàn nàn, cũng không hỏi. Ông chỉ buồn bã hỏi tôi: “Có phải vì cha mà bị oan không?”
Trong bóng tối, tôi thấy cha cười với tôi.
“Xin lỗi Tiểu Vãn," Giọng cha khô khốc: "Cha đã khiến con không thể ngẩng đầu lên được.”
05
Cha thú nhận với tôi về năm đó. Nhưng thật ra tôi đã sớm biết, tôi là đứa trẻ cha nhặt được.
“Cha không có năng lực, không ngờ lại bị bệnh nặng, năm đó đã gom góp khắp nơi nhưng vẫn thiếu một ngàn tệ tiền cứu mạng.”
Tôi nhìn thấy cha rơi vào trong hồi ức, ánh mắt đau khổ nhiều năm cũng không thể tan biến.
"Cha thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm điều đó. Một khi điểm mấu chốt bị phá vỡ, nỗi xấu hổ sẽ vĩnh viễn ghim vào tận xương tủy, cả đời này cũng sẽ không bao giờ rũ bỏ được."
Giọng nói của cha tôi càng lúc càng nhỏ, hoà tan trong gió đêm.
Cuối cùng, không biết cha đang hỏi tôi hay hỏi chính mình. Cha nói nếu như năm đó không phải loại người như cha nhặt tôi về, cuộc sống của tôi có thể tốt hơn hiện tại rất nhiều hay không?
06
Bệnh của cha tôi đột nhiên nặng thêm. Tôi căng thẳng thần kinh, xin nghỉ. Tôi không muốn đi đâu cả, cứ ở trong bệnh viện.
Buổi trưa lúc mua cơm trở về, lại thấy được Bạch Chi ở cửa phòng bệnh.
Tôi giật mình tại chỗ, tim đập thình thịch.
Bạch Chi và cha tôi đã từng gặp nhau, cùng với Chu Dạng, ở trước sạp cơm chiên của cha tôi.
Cụ thể tôi nhớ không rõ, tôi chỉ nhớ rõ lúc ấy cô ta nói với giọng điệu ngây thơ và ghét bỏ hỏi tôi: “Loại sạp ven đường bẩn thỉu này, làm sao ăn được? Cô ăn được, còn muốn để A Dạng miễn cưỡng ăn cùng cô sao?”
Tôi nhìn thấy Chu Dạng ăn một miếng, lông mày đẹp mắt nhíu lại. Nhai hai cái, như là thật sự chịu không được, nôn ra.
Lúc đó cha tôi đang đứng bên đường. Gió lạnh thấu xương. Cha sững sờ nhìn đám công tử, tiểu thư này.
Đêm đó tôi và Chu Dạng cãi nhau một trận lớn.
……