Khi Kẻ Thù Thành Chồng Tôi - 08.
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:55:09
Lượt xem: 193
Trước khi chìm vào giấc ngủ mơ màng, cuối cùng tôi cũng chắc chắn rằng, Trần Dịch An thật sự thích tôi.
Nhưng vì lý do nào đó, anh ấy không dám thừa nhận.
Thì ra, Trần Dịch An lại để ý đến Triệu Xán đến vậy.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng, năm xưa khi tôi yêu anh, là anh đã chen vào mối quan hệ giữa tôi và Triệu Xán.
Nhưng Trần Dịch An không hề biết rằng, giữa tôi và Triệu Xán không hề như anh ấy tưởng, cũng chẳng như những lời đồn đại trong trường.
Tôi chưa từng kể với ai về chuyện trên sân thượng.
Vì đó là bí mật của Triệu Xán.
Cũng là điều tôi đã hứa sẽ mãi mãi giữ kín cho cậu ấy.
Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong lớp học.
Lần này, hình như tôi đã ngủ quên trên bàn.
Bạn cùng bàn thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c đầy kinh ngạc.
"Lộ Lộ, làm tớ sợ c.h.ế.t khiếp! Vừa rồi gọi mãi mà cậu không tỉnh, tớ còn tưởng cậu c.h.ế.t rồi cơ!"
Cô ấy chỉ tay ra ngoài cửa lớp.
"Vừa rồi Triệu Xán có ghé qua, nói rằng đang đợi cậu ở chỗ cũ."
Nghe xong, tôi lập tức chạy nhanh ra khỏi lớp.
Thậm chí đến cả hộp sữa dâu trên bàn của Trần Dịch An bị tôi vô ý làm đổ xuống đất, tôi cũng chẳng hay biết.
Điều mà tôi không biết là, ngay khi tôi rời khỏi lớp, gương mặt đẹp trai phía sau dần hiện lên vẻ giận dữ.
Trần Dịch An nhìn hộp sữa dâu bị đổ trên sàn, cả người ngập tràn cơn phẫn nộ.
Đó là hộp sữa anh đặc biệt mua cho Tống Khả Lộ.
Dù đang chiến tranh lạnh, Trần Dịch An vẫn phát hiện mình có thói quen mua sẵn sữa dâu mà cô ấy thích nhất, đưa cho cô làm bữa sáng.
Đến bản thân anh cũng thấy mình thật đáng thương.
Nhưng Tống Khả Lộ thì chẳng bận tâm chút nào.
Dù anh có xuất sắc đến đâu, trong mắt cô, anh cũng chỉ như hộp sữa dâu này mà thôi.
Trong mắt cô, lúc nào cũng đầy ắp hình bóng của một người khác.
Chính mắt anh vừa nhìn thấy, Triệu Xán lại tìm đến gặp cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khi-ke-thu-thanh-chong-toi/08.html.]
Trần Dịch An cố ý ngồi tại chỗ, giả vờ ôn tập bài vở, thực ra là để lén quan sát xem Tống Khả Lộ có đi tìm Triệu Xán hay không.
Biết đâu, sau cuộc trò chuyện tối qua, cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao?
Nhưng không, điều đó đã không xảy ra.
Chẳng lẽ phải cứ tiếp tục theo dõi như vậy?
Hay nên tỏ tình với cô ấy, bày tỏ rõ cảm xúc của mình?
Sợ rằng, nếu làm vậy, anh sẽ sớm trở thành một trong những "bạn trai cũ" khác của cô, bị thay thế ngay khi thời hạn "bảo quản" hết hiệu lực.
Nếu kết cục là như vậy, thì thà rằng cứ tiếp tục làm "kẻ thù không đội trời chung" của cô, giữ mãi mối quan hệ căng thẳng này —
Ít nhất, trong lòng Tống Khả Lộ, mối quan hệ này là đặc biệt, và có thể kéo dài rất lâu.
Đó chính là suy nghĩ thật sự của Trần Dịch An.
Ai mà muốn đối đầu với cô ấy chứ?
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy vui vẻ yêu đương với người khác, Trần Dịch An ghen đến phát điên.
Anh muốn hôn cô, ôm cô.
Muốn mua cho cô hộp sữa dâu mà cô thích nhất, ngày nào cũng đưa cô về nhà để cùng ăn bữa cơm mẹ nấu.
Rồi nghe cô gọi "chồng ơi" bằng giọng ngọt ngào đó.
… thậm chí còn muốn cô mặc váy ngủ, nằm trên giường của anh.
Chỉ có trời biết lần đầu tiên thấy cô trong bộ dạng đó, Trần Dịch An đã phản ứng ra sao.
Cái dáng vẻ làm nũng gọi "chồng ơi," làn da trắng mịn với những dấu vết đỏ nổi bật, trên người là váy ngủ viền ren, giống hệt như trong những giấc mơ anh từng có.
Trần Dịch An suýt chút nữa không kiềm chế nổi.
Anh chỉ đành nhanh chóng dời ánh nhìn, tự nhủ đừng dọa cô ấy.
Thôi vậy.
Trần Dịch An hạ quyết tâm.
Anh đột ngột đứng dậy, kéo ghế ra, sải bước ra khỏi lớp, tìm kiếm nơi Tống Khả Lộ đang đứng, và cuối cùng cũng đi theo cô.
Kẻ thù không đội trời chung thì sao chứ?
Tống Khả Lộ có nhiều bạn trai thì đã sao.
Cô ấy đáng yêu như vậy, chỉ cần ai hiểu cô ấy một chút, không thể nào không thích được.
Trong khoảnh khắc này, Trần Dịch An lại nảy sinh suy nghĩ vừa vặn vẹo vừa có phần đồng cảm với những "tình địch" của mình.