Khi Cừu Giơ Dao - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-27 02:29:38
Lượt xem: 2
Chóp mũi còn quanh quẩn mùi m.á.u tanh nồng nặc, cuối cùng tôi cũng hiểu được nỗi đau của Hà Thích.
Trong vụ mưu sát một trăm lần đó, tôi là “nạn nhân”, tôi luôn vô tội.
Mà Hà Thích là thủ phạm tội lỗi chồng chất.
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Giết người, không phải là ý muốn của con dao, nhưng con d.a.o phải chịu đựng m.á.u tươi tanh tưởi.
Hà Thích là con d.a.o trong tay tác giả.
Con d.a.o thật vô tội!
Nhưng tội lỗi của con d.a.o vẫn mãi tồn tại.
Hà Thích, sở dĩ anh muốn chạy trốn, không chỉ vì tự do.
Mà là vì thoát khỏi tội lỗi.
12.
Trời đã sáng.
Vậy mà tôi ngủ suốt một ngày một đêm.
Mọi thứ trong giấc mơ vẫn khiến tôi sợ hãi.
Người tôi đổ mồ hôi lạnh, duỗi lưng một cái, chợt khựng lại —
Viên đạn kia vẫn còn ở trong đầu tôi.
“Không đúng…”
Lúc trước có những vết thương còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, chậm nhất một buổi tối đã khỏi hẳn.
Một vết thương do s.ú.n.g mà thôi, sao bây giờ vẫn chưa khỏi?
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, thực sự không muốn suy nghĩ nữa, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, tiện tay mở chiếc máy cát-xét đen.
Giai điệu quen thuộc của bản “Ánh Trăng” tràn vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khi-cuu-gio-dao/chuong-14.html.]
“Người phụ nữ kia lại đang nhảy lầu…”
Óc b.ắ.n tung tóe trên đường phố, đập vào mắt tôi.
Người phụ nữ ở tòa nhà đối diện là một người đáng thương đầu tư thất bại, tán gia bại sản.
Tác giả chỉ cho cô ấy một cảnh quay: Mười giờ sáng sẽ phá sản, hô to một tiếng ông trời bất công, sau đó nhảy từ trên mái nhà xuống.
Cho nên tôi luôn sẽ thấy biểu cảm hùng dũng của cô ấy, nhảy xuống, sau đó m.á.u chảy đầu rơi.
“Nhảy lầu đau như vậy, may mà cô ấy không có ý thức.”
Đồ ăn trong tủ lạnh đã được bổ sung, tôi lấy chiếc bánh vị nho xanh trắng trẻo mập mạp ra.
Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ ba mươi phút, tôi thầm cầu nguyện lần sau khi đóng phim có thể bớt bị c.h.é.m hai nhát, đừng c.h.ế.t một cách biến thái như vậy.
Khoan đã.
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn đồng hồ.
Chín giờ rưỡi? Vẫn chưa đến mười giờ.
Nhưng vì sao người phụ nữ đối diện lại c.h.ế.t rồi?
Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong lòng tôi.
Tôi đi đến trước cửa sổ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể m.á.u thịt be bét kia.
Mặt trời dần dần lặn.
Cái nhìn chằm chằm này, kéo dài đến mười hai giờ.
Trái tim tôi dần dần lạnh xuống.
Bình thường, sau buổi trưa, NPC này đã sống lại.
Hôm nay, cô ấy không chỉ c.h.ế.t trước mười giờ, thậm chí đến tối còn chưa sống lại.
Như vậy, rất có thể không phải hôm nay cô ấy nhảy lầu, mà là hôm qua, thậm chí sớm hơn!
Cô ấy vẫn luôn duy trì trạng thái này, chỉ có một khả năng: Cô ấy đã c.h.ế.t hoàn toàn!