Khánh Trường Sinh chọn Nhẫn Đông - 07
Cập nhật lúc: 2024-11-12 17:04:25
Lượt xem: 64
Anh bị trói buộc bởi hiệp nghị hút m.á.u của Diệc Văn nhiều năm, đã sớm không chịu nổi nữa rồi.
Hà Thị ra tay, tung hết scandal của Diệc Văn lên mạng để họ không còn để tâm đến Lục Tử Phong nữa, nhờ đó mà anh mới thoát ra được.
Tóm lại, đây chính là một ván cờ của tư bản.
Tôi nhíu mày khó hiểu: “Lục Tử Phong đã ký thoả thuận gì với Diệc Văn à, sao lại tốn nhiều năm vậy? Chẳng lẽ Lục Tử Phong không thể tự do giải ước ư?”
Lục Tử Phong, không phải anh tự nguyện cấu kết làm chuyện xấu với Diệc Văn suốt mấy năm qua hả?
Giọng Hà Tĩnh Xuân đầy vẻ kinh ngạc: “Ơ? Thầy Giang không biết à? Lý do cậu chẳng cần phải đền bù số tiền bồi thường cao chót vót từ việc giải ước với Diệc Văn là do Lục Tử Phong ngây thơ, đồng ý ký tiếp mấy năm vàng son của mình đấy.”
“Còn nữa, vai nam phụ trong phim [Khánh Trường Sinh], thật ra cũng là do Lục Tử Phong chấp nhận giả làm bạn trai, tay bưng nước rót hầu hạ tôi suốt quá trình quay mới xin được cho cậu.”
Tôi sững sờ.
“Cái gì?”
Năm đó, tôi bị đèn treo rơi trúng nên phải vào bệnh viện.
Người đại diện vẫn không muốn để tôi rời đi nhưng sau khi hắn đến thăm bệnh lại đột nhiên từ bi nói rằng có thể giải ước.
Tôi còn tưởng rằng bọn hắn có tật giật mình, cho nên mới chịu buông tha.
Thì ra, là do Lục Tử Phong giấu tôi, tự mình đánh đổi bằng những tháng năm tươi đẹp nhất của bản thân.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến cảnh mình ở phòng bệnh và ném bình hoa vào Lục Tử Phong, anh không hề kêu rên tiếng nào.
Nhớ đến lúc quay [Khánh Trường Sinh], anh đến tìm tôi, định nói gì đó rồi lại thôi.
Hắn cùng Hà Tĩnh Xuân ở chung lúc đến cẩn thận chặt chẽ.
Thậm chí sau khi tôi về nước và gặp lại Lục Tử Phong, anh vui đến mức nhảy cẫng lên.
Giọng tôi lập tức trở nên nghẹn ngào, tôi không thể tin nói: “Tại sao anh không nói gì với tôi cả?”
Hà Tĩnh Xuân cười tủm tỉm nói: “Ai biết được? Chắc tên ngu ngốc đó cảm thấy gánh hết tất cả sai lầm lên người mình thì mới có thể khiến cậu càng thêm tự do, càng không vướng bận.”
“Chậc chậc, đóa hoa nhài thuần khiết cuối cùng của ngành giải trí cuối, thật là một danh xưng khiến người ta buồn nôn mà.”
16.
Sau khi scandal trên mạng dần lắng xuống, tôi mới tiếp tục dẫn Niên Niên đi quay chương trình.
Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu
Dù lần chia tay trước đó tôi đã rất lạnh lùng với Lục Tử Phong, nhưng ánh mắt anh dành cho tôi vẫn dịu dàng như thế.
Vì lý do thời tiết, đạo diễn yêu cầu các thành viên trong gia đình và bé con cùng nhau làm bánh Trung thu.
Lục Tử Phong ngượng ngùng ôm nguyên liệu, ngồi xổm trước bàn của chúng tôi, trông rất tội nghiệp: “Nhẫn Đông… Anh có thể tham gia vào nhóm bọn em không?”
Lúc này, tôi đang bảo Niên Niên đến nhận túi đồ dùng, nghe anh nói thế, tôi không buồn ngẩng đầu mà trả lời luôn: “Ngồi xuống lau sạch tay con bé đi.”
“Ừm.” Lục Tử Phong đồng ý theo thói quen, sau đó mới giật mình: “Hả? Con bé?”
Dường như anh vẫn còn chưa hết bất ngờ trước cách xưng hô như thế nên vẫn ngây người ở đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khanh-truong-sinh-chon-nhan-dong/07.html.]
Tôi lườm anh một cái: “Mặc dù con bé để tóc ngắn, nhưng chẳng lẽ anh tưởng Niên Niên là con trai hả?”
Lục Tử Phong nghe tôi nói vậy, bèn ngồi thụp xuống trước mặt tôi, mừng rỡ ôm Niên Niên vào lòng: “Niên Niên của chúng ta xinh đẹp như thế mà, đương nhiên là con gái rồi.”
Chính vì thế, suốt buổi ghi hình hôm nay, Lục Tử Phong vô cùng hớn hở.
Ngay cả việc Niên Niên bôi bột lên gương mặt xinh đẹp kia cũng không khiến anh giận nổi.
Lục Tử Phong vui vẻ ôm lấy Niên Niên và hôn má con bé.
Bé con bị trêu nên cười khanh khách, sau đó bé vừa đẩy anh ra vừa vươn tay túm lấy cánh tay tôi: “Đừng hôn con, ba ba, ba ba ôm con.”
Buổi chiều, Niên Niên vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa thì khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn nhó rồi bắt đầu oà khóc.
Lục Tử Phong chưa từng gặp tình huống như vậy, nên hơi luống cuống: “Nhẫn Đông… Niên Niên đòi gì à? Sao tự dưng con bé lại khóc thế?”
Tôi vịn má nhìn hai người một lát, mới đáp: “Anh quên pha sữa cho con kìa.”
Nghe tôi nói thế, Lục Tử Phong lại vội vã học cách pha sữa bột.
Tuy trông anh cao to thế nhưng giờ lại phải đứng co ro ở góc sân khấu.
Một lát sau, mãi đến khi anh tha thiết đưa bình sữa cho Niên Niên thì con bé mới ngừng kêu khóc.
Tôi quan sát cả quá trình, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
Ấy vậy mà Lục Tử Phong – một ngôi sao rực rỡ giữa ngành giải trí – lại luống cuống tay chân, buồn bực vì con gái của mình ngay trong show gia đình.
Khi tôi vẫn còn suy tư về chuyện đó, thì Lục Tử Phong đã dỗ Niên Niên xong rồi, tiếp đó anh ngồi xổm trước người tôi như đang vẫy đuôi đợi được khen ngợi.
Tôi ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc, khen: “Làm tốt lắm.”
Sau khi mùa hai phát sóng, cư dân mạng nào xem tiếp cũng cảm thấy ngọt đến rụng cả răng.
[Mấy bà có thấu được lòng tui chăng? Tui theo dõi idol suốt tám năm trời, hôm nay mới phát hiện trong đầu anh ta chỉ có tìnk iu.]
[Lục Tử Phong! Anh có còn nhớ rằng mình là một ngôi sao đang hot hông vậy? Sao trông giống ông chú ngốc nghếch quá đi.]
[Hu hu hu, sao thầy Giang và Lục Tử Phong chung sống hoà hợp quá vậy, tự dưng muốn khóc zl. Rốt cuộc giữa bọn họ đã có chuyện gì mà khiến cả hai phải bỏ lỡ nhau suốt ngần ấy năm, huhuhuhuhu]
18.
Khi đêm ghi hình cuối cùng kết thúc, tôi vừa chuẩn bị bắt xe thì Lục Tử Phong đến ngăn tôi lại, đôi mắt anh như chứa hàng vạn ánh sao đêm: “Nhẫn Đông, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Tôi quay đầu lại, khẽ liếc nhìn anh ta rồi mới thu tầm mắt lại: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Lục Tử Phong á khẩu không trả lời được, cuối cùng anh chỉ ngượng ngùng cúi đầu: “Có phải Hà Tĩnh Xuân đã nói hết mọi chuyện cho em không?”
Tôi nhếch mép, nói: “Chuyện gì là chuyện gì? Tự chủ trương đền bù tiền vi phạm hợp đồng cho tôi hay vì tình nghĩa mà hy sinh bản thân để tôi được chọn vào vai Tiểu Khúc Nhi? Hay là chuyện đã bán mình cho Hà Thị rồi mà còn muốn chạy ra nói đỡ cho tôi, hả?”
Lục Tử Phong nghe tôi nói thế thì ngây người.
Anh ấp úng một hồi lâu, mới đáp: “Anh chỉ… Chỉ là không muốn em mất hết niềm tin vào giới giải trí mà thôi.”
“Huống hồ, anh còn may mắn chiếm được một vị trí trong ngành nữa mà.” Anh ngượng ngùng sờ ót, “Thật ra anh chẳng chịu bất bình gì đâu.”