Kết hôn rồi yêu - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:19:37
Lượt xem: 3,242
Nhưng Thẩm Viêm Châu không chịu từ bỏ. Anh ta quay lại và ấn tôi xuống, nắm lấy cổ tay tôi và nói từng lời: “Em chưa tha thứ cho anh!”
“Nếu anh nói vậy thì chúng ta ly hôn đi.”
"Tại sao?" Anh ta nắm lấy cổ tay tôi nói với giọng gay gắt: “Khó khăn lắm anh mới ghi được tên em vào sổ hộ khẩu. Chuyện ly hôn chỉ xảy ra khi anh c..hết thôi.”
Tôi không biết tại sao tôi lại được anh ta chọn một cách kiên quyết như vậy, thế là tim tôi lỡ mất hai nhịp.
"Em đã nói rằng em sẽ không bao giờ đề cập đến việc ly hôn nữa." Thẩm Viêm Châu có chút mạnh tay.
Tôi đang mặc một chiếc váy da ngắn và bồng bềnh, không biết ánh mắt Thẩm Viêm Châu va vào đâu, anh ta chậm rãi tỉnh lại, nhàn nhạt nhìn tôi: "Bà dì đi rồi, em có vui không?"
Trong tình yêu, tôi không bao giờ thích là người ở thế yếu. Vì vậy tôi chỉ vào cái hộp nhỏ trên bàn, cười vô hại: “Thẩm Viêm Châu, lúc đó anh vẫn luôn gọi tôi là chị.”
Anh ta choáng váng một lúc. Sau đó, anh ta ôm cổ tôi, tiến lại gần tôi, nói với giọng điệu không tốt: "Chị? Được rồi, chị. Chúng ta phải phân định tỷ số."
9
"Cái...cái...tỷ số gì?" Tôi hơi lo lắng một chút.
"Đầu tiên là thái độ của em đối với hôn nhân. Từ giờ trở đi, dù chuyện lớn hay nhỏ, em có thể nói với anh bất cứ khi nào em tức giận. Anh sẽ không để em hờn dỗi một mình, xin hãy tin tưởng ở anh. Nhưng sau này đừng nói chuyện ly hôn. Hai chúng ta không dễ gì ở bên nhau được. Anh muốn tiếp tục cuộc hành trình tốt đẹp cùng em, đừng dễ dàng từ bỏ anh, được chứ?"
Tôi gật đầu.
Anh hắng giọng: "Chúng ta hãy nói về quá khứ. Em bỏ chạy sau khi trêu chọc anh là vì sao?"
Tôi choáng váng. Trêu chọc anh? Làm sao tôi có thể, lúc đó anh vẫn còn là học sinh trung học.
Thẩm Viêm Châu nhắc nhở: “Năm đó giống em cư xử như người lớn vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ket-hon-roi-yeu/phan-5.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhớ! Tôi cảm thấy có lỗi và nói: “Tất cả đã là chuyện quá khứ, hãy bình tĩnh lại”.
Sau khi tôi rút tài trợ vào bảy năm trước, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau. Nhưng thế giới thực sự rất nhỏ.
Trong năm thứ nhất, Thẩm Viêm Châu trở thành gia sư của em trai tôi. Chàng trai đó đã cao hơn, có đôi lông mày thanh tú, dáng người cao ráo và thẳng tắp. Anh chỉ trở nên ít nói hơn, cả con người đều xa cách và lạnh lùng, khác xa với chàng trai nhút nhát nhưng hay cười trên sân khấu. Vì vậy tôi đã không nhận ra.
Và kỳ nghỉ hè năm đó, tôi được bố mẹ yêu cầu quay trở lại Trung Quốc, lý do là vì em trai tôi sắp vào học cấp 3 và có người phải trông chừng nó học bài trong kỳ nghỉ hè, cho nên trong nhà chỉ còn lại ba người, tôi, em trai tôi và Thẩm Viêm Châu.
Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi rất thích Thẩm Viêm Châu, một người công bằng, sạch sẽ và có tính tình rất lạnh lùng. Đủ kiểu trêu chọc, đủ kiểu tỏ tình... nhưng anh vẫn không thích tôi và cố tình xa lánh tôi.
Ừ, lúc đó tôi nghĩ, Thẩm Viêm Châu hai mươi tuổi rõ ràng ghét Lê Lê hai mươi ba tuổi, có thể nói là vô cùng kinh tởm. Vì vậy, lấy cớ cần chữa bệnh sau một cuộc theo đuổi không thành công, tôi đã trốn ra nước ngoài ngay trước mặt bố mẹ.
Bảy năm sau, Thẩm Viêm Châu đã mất đi sự trẻ trung, mặc một bộ vest được may đo riêng và có khí chất chững chạc. Tôi chợt nhớ ra trong buổi gặp mặt mai mốt, anh đã hỏi tôi một cách lịch sự và điềm tĩnh: “Cô Lê đã từng thích ai chưa?”
Trong số những người tôi gặp do mai mối, Thẩm Viem Châu là người cuối cùng, cũng là người khiến tôi thích.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa nhẹ, bầu trời u ám đến đáng sợ. Tôi cẩn thận cân nhắc rồi nói: “Chắc chắn tôi đã cảm thấy phấn khích trong vài giây, nhưng tôi chưa thích anh đủ”.
Vì vậy lúc đó Thẩm Viêm Châu cười khẩy, giọng điệu lạnh lùng gần như mỉa mai: "Vậy nhịp tim của cô Lê... không đáng giá”
"..."
Thẩm Viêm Châu tháo cặp kính gọng vàng và thắt cà vạt, búng tay tắt ngọn đèn phía trên đầu. Tay anh chạm vào tai tôi, ngón tay xoa xoa dái tai tôi hết lần này đến lần khác.
Chạm vào tai dù chỉ với khoảng cách vừa phải cũng đủ khiến người ta chìm đắm như sóng nhẹ nhàng hôn lên đá.
Sau đó, lực của Thẩm Viêm Châu càng ngày càng mạnh. Giọng anh khàn đặc: "Lê Lê, chỉ xin lỗi cũng vô ích."