Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kết hôn rồi yêu - Phần 13 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:22:35
Lượt xem: 1,807

 

Trời ơi, anh làm tôi xấu hổ quá. Tôi tưởng chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Nhưng hật bất ngờ, hai ngày sau anh ta gọi vào điện thoại của tôi.

 

Thứ Hai, Cục Dân chính đi làm và chúng tôi đã nhận được giấy chứng nhận. Sau khi kết hôn, chúng tôi gặp nhau ba lần trong tháng đầu tiên. Tháng sau tôi đi công tác. Tháng thứ ba anh ra nước ngoài du học.

 

Nói chung, chúng tôi đã không gặp nhau nửa năm kể từ khi kết hôn.

 

Thực ra đã bảy năm trôi qua, tôi thực sự không còn ấn tượng gì về anh. Chỉ nghe cái tên thấy nghi nghi thôi. Tôi lén hỏi Lê Hạo, nhưng nó nói đã lâu không liên lạc. Tôi tại thử hỏi một lần nữa, Thẩm Viêm Châu thản nhiên nói: “Là cùng tên.”

 

Tôi đã nghi ngờ.

 

Thẩm Viêm Châu năm đó đã nói rõ ràng không thích tôi, bảy năm sau làm sao có thể cưới tôi. Nói cách khác, chẳng lẽ anh ta đợi một người trong bảy năm. Tôi chỉ thấy điều này trong phim thôi.

 

Trong phim, bảy năm vụt qua trong nháy mắt những ngoài đời chúng ta phải trải qua từng ngày từng đêm. Vạy nên, Thẩm Viêm Châu làm sao có thể là thầy Thẩm ngày đó chứ. Tôi nghĩ như vậy.

 

Lỡ như người tôi thích n..gốc đến mức đợi tôi bảy năm mà sau khi kết hôn vẫn không nói ra thì sao? Tôi nhất định sẽ đánh c.h.ế.t anh ta! Vì vậy, đừng ngạc nhiên nếu nhìn thấy bác sĩ Thẩm với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy vì cô Lê đã đánh anh ta.

 

Bác sĩ Thẩm quả thực đã đợi tôi bảy năm.

 

4. Ngoại truyện - Tiến sĩ Thẩm

 

Có lần tôi được mời đến trường dạy học sinh.

 

Khi tan học, một chàng trai đứng dậy và hỏi tôi: "Giáo sư Thẩm, sắp đến giờ cuối rồi. Tôi có thể hỏi thầy một câu ngoài chủ đề được không?"

 

Tôi đặt cuốn sách trong tay xuống và nói: “Được.”

 

"Thật sự là thầy chờ vợ bảy năm sao? Bảy năm này thầy trải qua như thế nào?"

 

Tôi gật đầu: “Nói một cách dễ hiểu thì thực ra chưa đầy bảy năm. Bởi vì tôi đã lừa cô ấy để lấy được giấy đăng ký kết hôn nửa năm trước.”

 

Có sự hỗn loạn xung quanh.

 

Tôi nói tiếp: “Thực ra đối với tôi, chờ đợi không phải là chuyện lâu dài. Việc này có thể liên quan đến bệnh nghề nghiệp của tôi, việc nghiên cứu y học của rất cần kiên nhẫn. Trong bảy năm đó, tôi đã vượt qua các nghiên cứu y tế trong khi chờ đợi cô ấy quay lại. Điều đó không hề khó khăn chút nào. Thật ra tôi cũng không chắc mình có thể đợi được cô ấy hay không. Dù sao giữa chúng tôi có quá nhiều điều không chắc chắn. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng khi cô ấy chưa xuất hiện, tôi không có ý định kết hôn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ket-hon-roi-yeu/phan-13-end.html.]

Thực sự, tôi đã rất hối hận khi biết cô ấy ra nước ngoài với đôi mắt sưng vù vì khóc. Nhưng lúc đó, tôi không những không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn. Ngay cả thực phẩm và quần áo cũng có vấn đề.

 

Cô ấy trêu chọc một cách ngẫu hứng, nhưng cô ấy đã làm xáo trộn tâm trạng của tôi trong nhiều năm.

 

Một cô gái khác ở bên cạnh hỏi tôi: “Giáo sư, anh đã đợi cô ấy tận bảy năm, chẳng phải anh không chắc chắn đối với chuyện tình này sao?”

 

Tôi cất cuốn sách vào cặp và trả lời: “Quả thực không có chắc chắn. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu hẹn hò sau khi kết hôn. Nhưng tôi không khuyên cô nên bắt chước tôi như thế này. Mọi thứ trên đời này đều không thể đoán trước được và rất nhiều thứ có thể thay đổi sau bảy năm. Tôi rất vui vì chúng tôi gặp lại nhau sau bảy năm và cô ấy vẫn chưa trở thành vợ của người khác."

 

Có nhiều sinh viên muốn đặt câu hỏi nữa nhưng tôi mỉm cười và từ chối. Nguyên nhân là vì tôi nhìn thấy Lê Lê đang đứng bên ngoài lớp học với con gái trong tay.

 

“Bà xã còn đang đợi tôi về nấu ăn, nên chúng ta kết thúc nhé."

 

Tôi bế con gái ra khỏi vòng tay của Lê Lê, khuôn mặt mũm mĩm của con bé tiến lại gần. Con né ôm mặt tôi và cắn, rồi dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình chọc vào mặt bên kia của tôi nhiều lần.

 

Lê Lê nắm lấy cánh tay của tôi, hưng phấn hỏi: "Anh vừa mới nói gì thế?"

 

Một sinh viên lớp đi ngang qua trả lời: "Chào cô! Giáo sư vừa nói chuyện thầy ấu đợi cô bảy năm."

 

Lê Lê quen thuộc nói: "Đừng học giáo sư của cậu, anh ấy sẽ bị đánh đấy!"

 

Bạn sinh viên sửng sốt: "Hả? Giáo sư bị đánh à?"

 

Lê Lê liếc nhìn tôi một cách trêu chọc: “Tôi không đánh anh ấy, nhưng tôi sẽ hành hạ anh ấy một chút, đúng không?”

 

Tôi mỉm cười gật đầu, ôm Lê Lê vào lòng bước đi. Khi chúng tôi đến tầng vắng, Lê Lê liên tục chọc vào eo tôi: "Đúng vậy không, thưa thầy Thẩm?"

 

Không, vết răng trên thắt lưng của tôi vẫn còn đó.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

"yiyi yaya -" Tiểu Đoàn Tử ôm mặt tôi chảy nước miếng.

 

"Hahaha, con gái anh nói có!"

 

Đúng như vậy. Ở đời này người ta nói gì thì nói nấy. Tôi sẵn sàng làm như vậy.

 

(--END--)

Loading...