Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ Ti Tiện - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:58:36
Lượt xem: 315

24

Tiểu Mỹ nhét bút vào tay phu quân, trừng mắt.

 

“Chàng viết hay không? Không viết thì tránh ra, ta tự mình viết.”

 

Phu quân tức giận đập bàn.

 

“Nói năng hàm hồ, tóc dài, kiến thức ngắn! Đúng là phụ nhân chi nhân!”

 

“Cắt đứt con đường nhà họ Vương rồi, gần đây việc buôn bán của nhà chúng ta đã giảm đi một nửa, nàng còn muốn con thôi học, muốn đắc tội với Vĩnh vương? Nàng thật sự là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!”

 

Liễu di nương vội vàng thêm mắm thêm muối.

 

“Phu nhân, từ mẫu đa bại nhi, chẳng qua là bị đánh mấy cái, bị sỉ nhục thôi, có gì mà ghê gớm, đại thiếu gia còn gánh vác tiền đồ của Hoắc gia chúng ta.”

 

Một ngày tốt lành

Tiểu Mỹ trực tiếp cho nàng ta một bạt tai.

 

Liễu di nương òa khóc: “Phu nhân, người làm vậy là sao?”

 

Tiểu Mỹ: “Khóc cái gì? Chẳng qua là bị đánh một cái, có gì mà ghê gớm?”

 

Phu quân tức giận đến mức run người: “Nàng, tiện nhân không biết phải trái!”

 

“Nàng còn dám làm càn như vậy, ta, ta sẽ viết hưu thư!”

 

Tiểu Mỹ nhảy dựng lên.

 

“Được thôi, đừng có hứa suông nữa, chàng mau viết đi, ta lập tức thu dọn của hồi môn.”

 

Tổ tiên Hoắc gia từng có người là hàn lâm, là danh gia vọng tộc, nhưng truyền đến đời phu quân, đã sa sút, chỉ còn lại cái danh hão, tất cả đều dựa vào của hồi môn của ta.

 

Nghe thấy Tiểu Mỹ nhắc đến của hồi môn, phu quân lập tức chột dạ.

 

“Chuyện Bạch Lộc thư viện tuyệt đối không thể thôi học, tiện nhân, ngu xuẩn!”

 

“Chàng là kẻ ở rể, ta nói thôi là thôi, chàng còn dám lải nhải, ta sẽ tự mình xin rời khỏi đây, lập tức thu dọn của hồi môn, ngày mai liền để chàng ra đường ngủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-ti-tien/chuong-14.html.]

 

Hai chữ “ở rể” vừa thốt ra, phu quân tức đến mức suýt chút nữa cắn nát răng.

 

“Được lắm! Ta đường đường là tú tài, nàng lại dám xem thường ta như vậy?”

 

25

Kết hôn bao nhiêu năm, danh tiếng nhà chồng tốt đẹp hơn nhà ta, nhưng tất cả tiền bạc đều là của ta.

 

Mẫu thân nói, vì thể diện của nam nhân, không nên lúc nào cũng nhắc đến chuyện tiền bạc.

 

Ta cũng liền chưa từng nhắc đến, gả cho chàng chưa được hai năm, phu quân liền muốn nạp thiếp, lúc đầu ta không đồng ý, phu quân liền chất vấn, có phải ta xem thường chàng hay không.

 

Những nhà môn đăng hộ đối, nhà nào mà không phải tam thê tứ thiếp, chỉ có chàng là không nạp thiếp, truyền ra ngoài, nói ta ghen tuông, nói chàng sợ vợ, có câu nào là dễ nghe?

 

Ta chỉ đành nghiến răng, tự mình chọn cho chàng Triệu di nương, sau đó, lại có thêm Liễu di nương. Người khác còn nói, nhà ta chỉ có hai di nương, rốt cuộc phu quân vẫn rất nể mặt ta.

 

Tiểu Mỹ nhảy dựng lên.

 

“Chính là xem thường chàng đấy, sao nào? Đã ăn cơm bám còn muốn tôn nghiêm sao? Chàng có bản lĩnh đó sao? Ở rể, ở rể, ở rể!”

 

“Tiện nhân!”

 

Phu quân bị cơn giận dữ làm cho mờ mắt, giơ tay lên định đánh Tiểu Mỹ.

 

Tiểu Mỹ nhanh nhẹn né sang một bên, tiện tay cào một nhát lên mặt phu quân.

 

“Phì, còn dám đánh lão nương, ta liều mạng với chàng!”

 

Tiểu Mỹ ném bút mực, giấy nghiên trên bàn vào người phu quân, vừa chạy vòng vòng quanh bàn, phu quân không tiện ra tay đánh nhau với nàng ta, chỉ đành nghiến răng mắng chửi mấy câu, rồi tức giận bỏ đi cùng Triệu di nương.

 

Ta kinh ngạc phát hiện, hóa ra phu quân lại không làm gì được nàng ta.

 

Đánh cũng không tiện đánh, mắng cũng không lại, đường đường là chủ một nhà, lại bị một người phụ nữ dắt mũi.

 

Tiểu Mỹ lại vênh váo tự đắc.

 

Loading...