Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẺ NGỐC CỦA VÂN BẢO - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:58:20
Lượt xem: 708

20  

Hai trang cuối cùng của cuốn nhật ký dính rất nhiều m á u.

 

Tôi như thể cảm nhận được sự hỗn loạn trong đêm mà ba mẹ của Tống Kỳ Hiên đã n h ả y l ầ u qua những trang giấy cũ úa màu và những vết m á u đỏ tươi. 

 

Tống Kỳ Hiên bị đ á n h đập đến toàn thân đầy thương tích, run rẩy viết những dòng nhật ký, còn bố mẹ anh trong cơn say r ư ợ u đã m ắ n g c h ử i anh thậm tệ.  

 

Không ngạc nhiên khi sau khi bị chấn thương Tống Kỳ Hiên cứ lang thang mãi ở phố Hữu Lạc.  

 

Anh ấy sợ, trong ký ức của anh, người ba chưa c  h  ế  t của mình sẽ làm hại tôi.  

 

Anh bị mất trí, chỉ nhớ rằng phải bảo vệ tôi.  

 

Tôi mím môi, nhìn về phía người phụ nữ trung niên ở sân thượng.  

 

Tống Kiều khóc lóc kêu gào: "Mấy người thấy rồi đấy, nó mong anh trai tôi c  h  ế  t, đây chẳng phải chứng cứ sao?"  

 

Rõ ràng, cái này không được xem là chứng cứ.  

 

Vụ cả hai vợ chồng cùng n h ả y l ầ u, còn cậu con trai học giỏi thì bị đ á n h đến mức mất trí, chắc hẳn đã gây chấn động cả thị trấn, chắc chắn c ả n h s á t đã điều tra kỹ lưỡng.  

 

Không thể bỏ sót cuốn nhật ký này được.  

 

Tống Kiều đã sớm biết về cuốn nhật ký, vậy mà lại đợi đến sáu năm sau mới đến gây rối.  

 

Mục đích của bà ta không hề đơn giản.

 

Chắc chắn không phải vì cái c  h  ế  t của anh trai bà ta.

 

Tôi khẽ nói với c ả n h s á t: "Bà ta sẽ không nhảy đâu, bà ta không nỡ."

 

21  

Nếu Tống Kiều thật lòng nghĩ cho anh trai mình thì đã không để Tống Kỳ Hiên lang thang ngoài đường suốt sáu bảy năm trời.  

 

Hơn nữa, theo như những lời đồn đại mà tôi nghe được trước khi lên lầu, sau khi ba mẹ của Tống Kỳ Hiên qua đời, cả nhà Tống Kiều đã dọn vào ở trong nhà của anh, bình thường bà ta cũng rất dữ dằn và vô lý.  

 

Còn nữa, khu phố kia sắp bị giải tỏa rồi.  

 

Chắc chắn Tống Kiều muốn đuổi Tống Kỳ Hiên đi để tiện tay chiếm luôn số tiền đền bù giải tỏa.  

 

Tôi không đoán mò đâu, dạo này vì tiền giải tỏa, phố Hữu Lạc đã xảy ra không ít chuyện kỳ quặc.  

 

Như tôi chẳng hạn, suýt nữa thì bị anh trai kế đ á n h c  h  ế  t.  

 

Tôi nói với c ả n h s á t suy đoán của mình, và họ gật đầu đồng tình.  

 

Tống Kiều trừng mắt nhìn Tống Kỳ Hiên, ngoài miệng còn đang c h ử i bới, đòi một lời giải thích.  

 

Lực lượng cứu hỏa nhân lúc bà ta không để ý mà kéo bà ta xuống.  

 

Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc.  

 

Sau khi bị kéo xuống, Tống Kiều vẫn còn khóc.  

 

Tôi nheo mắt, đi đến nhìn xuống bà ta: “Yên tâm đi, dù Tống Kỳ Hiên có vào t ù hay vào b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n, thì tiền đền bù giải tỏa nhà họ cũng không đến lượt bà thừa kế đâu.”  

 

Tống Kiều ngừng khóc, chột dạ trừng mắt nhìn tôi.

 

Rồi bà ta lại tiếp tục khóc.  

 

Tôi biết, tôi đoán đúng rồi.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-ngoc-cua-van-bao/chuong-6.html.]

22  

“Hành lang có camera, hồi đó chúng tôi đã xem qua, hai vợ chồng nhà họ Tống vừa cãi nhau vừa đi lên sân thượng, con trai họ không hề lên đó.”  

 

“Bị đ á n h đến sống dở c  h  ế  t dở thì lên đó làm gì?”  

 

“Cái bà này cũng thật là...”  

 

“Vì tiền giải tỏa mà không cần danh dự nữa luôn.”  

 

Hàng xóm khẽ bàn tán, người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn, họ đều biết vì sao Tống Kiều làm loạn.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Sau khi cảnh sát trấn an, họ bảo tôi đưa Tống Kỳ Hiên về.  

 

Từ lúc Tống Kỳ Hiên thấy quyển nhật ký thì chẳng nói lời nào.  

 

Trước khi đi ngủ, anh vẫn ôm cuốn nhật ký.

 

Anh chịu đọc là tốt rồi, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn uống t h u ố c, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi.

 

Tôi báo cáo với bác sĩ những chuyện xảy ra hôm nay, rồi nằm xuống giường ngủ.  

 

Tôi ngủ quá say, không phát hiện Tống Kỳ Hiên lén ra ngoài.

 

23

"Kỳ Hiên?"

Tôi tìm khắp nhà cũng không thấy anh đâu.

Đang rối như tơ vò thì Phó Diễm nhắn tin đến: [Thằng ngốc Tống Kỳ Hiên đến tìm tôi rồi.]

Tôi lạch cạch gõ phím: [Anh đang ở đâu, anh ấy tìm anh làm gì?]

 

[Em hỏi anh ta đi, thằng thần kinh, vừa gặp tôi đã động tay động chân, bây giờ tôi đang ở b ệ n h v i ệ n. Vân Vân, em đến thăm tôi được không?]

[Anh ấy không ở cùng với anh à?]

Phó Diễm tức giận: [Trong mắt em chỉ có Tống Kỳ Hiên thôi sao!]

[Bây giờ anh ấy đang mơ mơ hồ hồ, ở ngoài một mình rất nguy hiểm. Lần cuối anh gặp anh ấy là ở đâu?]

[Yên tâm đi, tỉnh táo lắm, vừa nãy vẫn nhớ đ á n h vào vết thương cũ trên đùi của tôi cơ mà.]

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tỉnh rồi sao?

Xem nhật ký mà tỉnh ra à?

Tôi tắt màn hình điện thoại, tin nhắn của Phó Diễm cứ liên tục hiện lên.

[?]

[Đâu rồi?]

[Dùng xong rồi vứt đi, em quá đáng vừa thôi.]

[Em không muốn biết vì sao anh ta đ á n h tôi à?]

Tôi nhìn dòng tin cuối cùng, do dự rồi hỏi: [Sao anh ấy lại đ á n h anh?]

[…Tôi nợ anh ta.]

 

 

Loading...