Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế hoạch lâu dài - 4

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:19:56
Lượt xem: 128

Tôi vốn tưởng rằng là quá khẩn trương sinh ra ảo giác. Cho đến khi tôi đột nhiên mở mắt, thấy được sườn mặt Phó Thời gần trong gang tấc.

 

“... “ Tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

“Phó Thời.” Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có thể tránh xa tôi một chút được không.”

 

Phó Thời mở mắt nhìn tôi một cái: “Vì sao?”

 

Còn có thể vì sao, làm sao hai người đàn ông trưởng thành có thể ngủ với nhau?

 

Tôi nén giận: “Chật chội.”

 

Phó Thời không có ý muốn động đậy, tôi chỉ có thể ôm chăn sang phía bên kia.

 

Kết quả buổi sáng vừa mới tỉnh lại, cả người tôi đều nổ tung. Bởi vì tôi đã thức dậy trong vòng tay của Phó Thời. Ngoài ra còn ngủ rất ngon giấc.

 

“Cái quái gì thế này!” Tôi vò đầu: “Phó Thời, cậu... “

 

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên bị Phó Thời cắt đứt, Phó Thời vẫn nửa tỉnh nửa mê, lại ôm tôi vào lòng bằng động tác quen thuộc.

 

Trong lòng tôi, tựa hồ bị thứ gì đó cấn một cái. Thân thể tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng hai giây. Cuối cùng cũng kịp phản ứng.

 

Phó Thời rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của tôi.

 

“Phó Thời!” Tôi không thể nhịn được nữa, kéo chăn ra với khuôn mặt tối sầm: “Đ*t moẹ mày!”

 

15

 

Tôi cảm thấy việc này đã chạm đến cực hạn của mình. Nhưng tôi hoảng sợ phát hiện, cực hạn của tôi còn có thể theo Phó Thời hạ thấp lần nữa. Bởi vì khi Phó Thời lại ôm chăn đi vào, tôi lại phá lệ nhịn. Bởi vì cậu ta nói, cậu ta sợ sấm sét.

 

Phó Thời trước kia, thật sự là sợ sấm sét. Tôi suy nghĩ một chút, nhịn.

 

Ngày hôm sau, Phó Thời lại tới. Lý do là, gặp ác mộng. Tôi chửi ầm lên, lại nhịn.

 

……

 

Tôi sợ hãi khi nhận ra mình là một Ninja Rùa. Điều thậm chí còn đáng sợ hơn nữa là. Tôi hình như, không mâu thuẫn với việc Phó Thời tới gần và tiếp xúc.

 

Khi nhận ra vấn đề này, tôi ngồi ở ban công hút thuốc buổi trưa. Khói thuốc lượn lờ. Tôi cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao bất giác không bài xích.

 

Tôi đứng ở cửa, nhìn công ty đã c.h.ế.t đi sống lại, dần dần khôi phục sức sống. Quyết định quy tất cả chuyện này lên đầu Phó Thời.

 

Tuy rằng Phó Thời hơi biến thái, nhưng từ hồi trung học đến giờ vẫn không thay đổi gì, vẫn nghĩa khí như vậy.

 

Không có Phó Thời, công ty tuyệt đối khó chống đỡ.

 

Tôi nghĩ, tôi không bài xích Phó Thời, rất có thể là vì công ty. Phó Thời đã giúp tôi. Chờ công ty hoàn toàn khôi phục, trả hết nợ của Phó Thời, tất cả sẽ trở lại bình thường.

 

16

 

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình bỗng nhiên thoải mái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-hoach-lau-dai/4.html.]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Một ngày nọ tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng quái dị, bỗng nhiên muốn hỏi Phó Thời. Thật sự một chút cũng không nhớ rõ tôi sao?

 

Tuy rằng trong cuộc đời Phó Thời, tôi có thể thật sự coi là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng không đến mức một chút dấu hiệu phát hiện cũng không có chứ. Ít nhất là khuôn mặt này, không có chút quen thuộc nào sao.

 

Quãng thời gian học trung học là thứ quan trọng khó có được trong trí nhớ của tôi.

 

Lúc tôi hỏi câu hỏi này, Phó Thời rõ ràng sửng sốt một chút. Cậu ta trầm mặc vài giây, nói: “Hình như tôi chưa từng phủ nhận.”

 

?

 

Tôi kinh ngạc: “Nhận ra lúc nào?”

 

Phó Thời nhìn tôi: “Rất sớm.”

 

Tôi vốn tưởng rằng Phó Thời không nhớ tôi, nhưng tôi không ngờ, Phó Thời chỉ là chưa mở miệng nói ra.

 

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị: “Vậy thì cậu vẫn luôn biết tôi là ai. Dù thế nào cũng là huynh đệ quen biết từ trước, cmn cậu lại đối xử với tôi như vậy. Làm gì có huynh đệ nào động một chút là ngủ cùng một chỗ.”

 

Phó Thời xoay xoay cây bút trong tay. Đôi mắt đen như mực của cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, trầm mặc không nói gì.

 

17

 

Ngày công ty vượt qua cửa ải khó khăn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là cuối cùng cũng có hy vọng trả được nợ cho Phó Thời. Nhưng tôi cũng biết sự giúp đỡ của Phó Thời là không thể thiếu.

 

Có vẻ như từ khi gặp lại Phó Thời, cuộc đời hoang dã của tôi dần dần khôi phục lại quỹ đạo. Cho nên tôi chủ động tìm Phó Thời, muốn bày tỏ lòng biết ơn.

 

Hôm đó, tôi và Phó Thời say mèm. Tôi ôm vai cậu ta, nói với cậu ta, mấy năm nay cậu ta hoàn toàn không thay đổi, vẫn trượng nghĩa như vậy.

 

Phó Thời cười. Cậu ta uống không ít hơn tôi, lời nói khi mở miệng mang theo mùi rượu nồng đậm.

 

“Vậy thì cậu hẳn phải biết rõ tôi chứ. Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.”

 

Lúc đó tâm trí tôi đã hoàn toàn mụ mẫm vì rượu. Tôi chậm rãi nghĩ: “Tiền, tôi sẽ trả lại cho cậu.”

 

“Huynh đệ.” Tôi tới gần cậu ta, không hiểu sao cảm thấy mùi hương trên người Phó Thời rất dễ ngửi. Tôi hứa hẹn: “Tôi trả lại cậu gấp đôi.”

 

“Nhưng tôi không cần tiền.” Giọng Phó Thời rất thấp, cậu ta bỗng nhiên giơ tay nắm cằm tôi: “Tôi muốn cậu.”

 

Tôi bị lời này dọa đến gần như tỉnh rượu, trở tay muốn đẩy Phó Thời. Nhưng một giây sau, Phó Thời nghiêng đầu lại gần. Trên môi ấm áp.

 

Tôi rõ ràng là muốn đẩy cậu ta ra. Nhưng tôi, c.h.ế.t tiệt, không làm vậy. Chắc là do tác dụng của rượu.

 

 

Môi của Phó Thời cũng mềm mại c.h.ế.t tiệt.

 

Chết tiệt.

 

Tôi nghĩ vậy.

 

Chỉ hôn một lần, cũng không phải chưa từng hôn, hẳn là không sao.

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Phó Thời rất đẹp, đẹp đến mức tôi không dời mắt được. Tôi quật cường nghĩ, tôi cũng không chịu thiệt.

 

Loading...