Kế Hoạch G.i.ế.t Người Không Hoàn Hảo - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-09 21:24:24
Lượt xem: 880
7.
Trước cửa nhà Lưu Chí Văn có đậu mấy chiếc xe hơi sang trọng, người đến không lành.
Thấy tôi trở về, tất cả bọn họ đều ùa lên bao vây lấy tôi. Người đứng đầu hẳn là cha của Lưu Chí Văn, nơi đầu lông mày có ẩn giấu sát khí.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mày chính là con đi*m dám vu oan cho con tao gi*t người có phải không?” Vừa dứt lời, ông ta liền giáng cho tôi một bạt tai.
Tôi bị tát đến xoay vòng vòng, thoáng ù tai choáng váng nhưng rốt cuộc cũng đã hiểu ra tính cách t/àn nh/ẫn của Lưu Chí Văn là từ đâu tới rồi. Bọn họ vốn còn muốn ra tay thêm nhưng đã bị vị cảnh sát đưa tôi về hét lên ngăn cản, đành phải thu tay lại. Tôi thừa dịp đó chạy vào nhà khóa trái cửa lại rồi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cảnh tượng bày trí ở trong phòng, tôi bất giác ngồi dưới đất khóc rống.
Lúc tôi hơn mười tuổi thì cha mẹ đã qua đời. Bây giờ chị gái cũng đã đi xa, tôi chẳng còn người thân nào nữa cả!
Khóc xong, tôi đứng dậy thu dọn hành lý, dự định chuyển về trường học. Nơi này dù sao cũng nằm dưới danh nghĩa của Lưu Chí Văn, nói không chừng đám người kia lại tìm tới tôi gây phiền phức nữa.
Lúc tôi gói ghém tới tủ quần áo thì bất chợt nhìn vào một chiếc váy trắng. Đây là do Lưu Chí Văn mua cho chị gái tôi nhưng bởi vì chị thấy tôi không có đồ mới nên liền sang tay cho tôi. Đáng tiếc, chỉ mới có mấy ngày mà cảnh còn người mất…
Chị, chị ở dưới đó có ổn không?
8.
Ngay ngày hôm sau trở về trường học, tôi đã bị cảnh sát dẫn đi.
Lần này tôi còn được giữ chút mặt mũi, không còn bị nhấn xuống dưới đất nữa. Nhưng tôi luôn cảm thấy trong ánh mắt của vị cảnh sát đến đón tôi có thứ cảm xúc gì đó vô cùng kỳ quái.
Người này sợ tôi…
Lần thứ hai gặp lại cảnh sát Trương, thái độ của ông ấy đối với tôi càng thêm lạnh nhạt. Đã qua mấy ngày, hẳn cũng phải tra ra càng nhiều chân tướng chứ!
"Cảnh sát Trương, có kết quả chưa?"
Ông ta thoáng nhìn tôi, ra hiệu cho tôi trước tiên cứ ngồi xuống.
"Chúng tôi đã xác định được danh tính của hai cái x/ác kia, quả thật chính là chị gái cô và Lưu Chí Văn. Nhưng sau khi kiểm tra di thể, lại phát hiện ra Lưu Chí Văn ch*t không do hỏa hoạn."
9.
"Nếu như một người thật sự bị th/iêu s/ống ch*t thì cánh tay sẽ vô thức nắm chặt, trong phổi cũng hít vào một bộ phận khói bụi nhưng những thứ này đều không tồn tại trên người Lưu Chí Văn. Chúng tôi đã kiểm tra ra được trong cơ thể của Lưu Chí Văn có tồn tại Clorua với nồng độ gây hại cao." Cảnh sát Trương hơi nhướng người về phía trước.
Tôi bất đắc dĩ bị bắt phải đối mặt với ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-hoach-giet-nguoi-khong-hoan-hao/chuong-4.html.]
"Lưu Chí Văn đã ch*t trước trận hỏa hoạn rồi..."
Nghe nói vị cảnh sát hình sự già đời này có thâm niên kinh nghiệm rất cao, cảm giác áp bức trên người cũng vô cùng rõ nét.
Mồ hôi trên trán tôi chảy dày đặc, bàn tay vô thức bấu chặt vào ghế.
"Anh ta… Anh ta rõ ràng là bị ch*t cháy chung với chị tôi mà…"
Cảnh sát Trương nhìn tôi thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ tiếc hận. Ông ta lấy ra một phần bằng chứng từ trong túi hồ sơ, sợ tôi xem không hiểu còn ra sức giải thích.
"Chúng tôi tại hiện trường đã tìm ra được một ố/ng ch/ích, bên trong có clorua còn sót lại. Mấu chốt chính là bên trên đó có dấu vân tay của cô."
Dấu vân tay!!!
Lúc nghe được mấy chữ này, hô hấp của tôi trong nháy mắt dừng lại. Đầu óc là một mảnh hỗn loạn…
Khóe môi tôi miễn cưỡng kéo lên thành nụ cười, vùng vẫy mãi mới nói: "Sao có thể như vậy được?"
Ánh mắt của cảnh sát Trương sắc bén nhìn tôi.
"Cả câu chuyện so với lời khai của cô có lỗ hổng rất lớn. Mong cô thành thật khai nhận, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô."
Tôi có chút hít thở không thông. Chuyện hôm đó quả thật đã bị tôi che giấu rất nhiều.
Ngày hôm đó lúc tôi lẻn vào đã bắt gặp Lưu Chí Văn đang dốc ngược xăng ra, tôi bèn lao tới với ý đồ muốn ngăn cản hắn. Nhưng nói đạo lý với thằng đi/ên cũng chẳng khác gì người si nói mộng. Hắn liền trói tôi lại, sau đó ném vào bên cạnh chậu than đang bốc cháy hừng hực.
Tiếp đó, hắn ôm lấy chị gái đang hôn mê bất tỉnh của tôi đi về hướng chậu than, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cả nhà đoàn tụ… Cả nhà đoàn tụ…"
Tôi liều mạng muốn nhích tới trước ngăn cản hắn nhưng lại bị ăn một cước đá văng ra.
Khi tôi cho rằng Lưu Chí Văn sẽ đồng quy vu tận với chị mình thì hắn lại đột nhiên dừng bước, sau đó phát ra nụ cười âm trầm, cắn răng kêu răng rắc.
"Tao sẽ để cho cả nhà mày đoàn tụ. Mày dẫn cái đứa con hoang này xuống đó chờ đi!" Dứt lời, hắn liền ném chị gái tôi vào chậu than.
Nhiệt độ cao khiến chị gái tôi đ/au đ/ớn tỉnh lại. Chị giãy dụa bò về mép chậu than nhưng lại bị Lưu Chí Văn đạp ra.
Tôi nhân cơ hội đó muốn tiến lên giúp đỡ chị nhưng lại quên mất bản thân không có sức lực chống trả.
Cứ thế tới tới lui lui, cả người tôi đều đau đớn, rốt cuộc không còn hơi sức để động đậy nữa. Cuối cùng, tôi đành trơ mắt nhìn chị gái mình không còn nhúc nhích….
Khắp căn phòng tràn ngập mùi da thịt bị đ/ốt ch/áy. Tôi không chịu nổi liền dựa vào góc tường mà nôn ói.