Kế hoạch giết người hoàn mỹ - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:02:23
Lượt xem: 1,938
8
Nhớ rõ có một lần, Dương Lợi lại bị mẹ anh ấy đánh cho cả người đầy vết thương sau đó đuổi ra khỏi nhà. Mùa đông, trời tối sớm, Dương Lợi không có chỗ để đi chỉ mặc một bộ áo mỏng manh, bị đông lạnh đến run lẩy bẩy, đi lòng vòng trước cửa nhà tôi.
Tôi tìm thấy và đưa anh ấy vào nhà.
Hôm đó cha tôi trực ban không ở nhà, tôi và mẹ vừa ăn cơm tối xong, mẹ đang dạy tôi làm bài tập.
Tôi nhìn thấy trán Dương Lợi bị rách, còn đang chảy máu.
Mẹ tôi nhanh chóng khử trùng băng bó cho anh, cũng may miệng vết thương không sâu lắm, sau khi xử lý, m.á.u ngừng chảy.
Tôi ở bên cạnh nhìn đến nước mắt lưng tròng, liên tục hỏi anh: “Đau không?”
Mẹ tôi cũng hỏi: “Vết thương trên đầu cũng là do mẹ cháu đánh à?”
Dương Lợi lắc đầu, vẻ mặt dường như có chút đắc ý: “Không phải, là cháu không cẩn thận dập đầu. Hôm nay lúc bà ấy mắng cháu và súc sinh, cháu đã hét lại. Khi bà ấy đánh cháu, cháu đã chống trả. Kết quả là bà ấy tức giận đến mức quay người bỏ chạy vào bếp lấy d.a.o c.h.é.m cháu, cháu vừa nhìn thấy liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Ở bên ngoài tối om om, cháu chạy quá nhanh quá nên bị, dập đầu.”
Nói xong, Dương Lợi giả vờ như người lớn nói: “Không có việc gì đâu dì, cháu không đau, cháu đã sớm quen rồi, hiện giờ cháu có thể chịu được.”
Mẹ tôi nghe vậy vành mắt đều đỏ, thiếu chút nữa rơi lệ.
Sau khi xử lý vết thương cho anh xong, mẹ tôi nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Không được, bà ấy cứ đánh cháu như vậy cũng không phải chuyện hay, dì với cháu về nhà cháu, nói chuyện với mẹ cháu.”
Nói xong, mẹ tôi bảo tôi tự mình làm bài tập ở nhà, bà dẫn Dương Lợi cùng về nhà.
Cụ thể mẹ nói với Vương Ngọc Bình cái gì tôi không biết, tôi chỉ biết là hai người đàm phán thất bại. Bởi vì lúc mẹ tôi trở về đầu bù tóc rối, trên mặt có thêm dấu bàn tay hồng hồng, mắt cũng vừa đỏ vừa sưng.
Tôi không dám hỏi nhiều, vốn định ngày hôm sau đến trường học hỏi Dương Lợi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà ngày hôm sau Dương Lợi lại tránh tôi thật xa, hỏi cái gì cũng không đáp lại, kéo tay áo anh ấy một cái, anh ấy đau đến nhe răng trợn mắt.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên cánh tay anh lại có rất nhiều vết thương mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-hoach-giet-nguoi-hoan-my/5.html.]
Không lâu sau, cha tôi qua đời vì cứu người. Mẹ tôi một mình làm hai công việc, chăm sóc tôi thật sự quá khó khăn, liền chuyển tôi đến trường học có thể ở trọ.
Kể từ đó, tôi đã cắt đứt liên lạc với Dương Lợi. Gặp lại đã là rất nhiều năm sau.
9
Sau này gặp lại, tôi mới biết được, sau khi học trung học cơ sở, Dương Lợi rời khỏi nhà, đã nhiều năm không còn sống cùng với Vương Ngọc Bình nữa.
Lần anh ấy đánh nhau gãy tay, cần làm phẫu thuật bắt vít, chi phí cũng đều do bạn bè gom góp, Vương Ngọc Bình cho tới bây giờ chưa từng quan tâm.
Nói đến đây, tôi hít sâu một hơi: “Nếu không phải vì gặp tôi, nếu không phải vì yêu đương với tôi, anh ấy căn bản sẽ không liên lạc với Vương Ngọc Bình nữa. Nói cách khác, nếu anh ấy thật sự ôm thù hận sâu sắc như vậy đối với Vương Ngọc Bình thì đã sớm động thủ, cần gì phải đợi đến bây giờ?”
“Phải biết rằng, khi đó anh ấy tuổi trẻ, tính tình nóng nảy, đánh nhau tàn nhẫn là chuyện thường như cơm bữa, làm việc cũng không lo nghĩ đến hậu quả. Tại sao anh ấy phải đợi đến trước khi kết hôn, khi sắp bước vào một khởi đầu mới để làm chuyện này?”
“Huống hồ anh cũng từng nói, khu dân cư đối diện có người nhìn thấy, Dương Lợi có “hành vi” cứu Vương Ngọc Bình, nếu anh ấy muốn mẹ chết, cần gì phải làm điều thừa đi cứu bà ấy chứ? Cho nên chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, động cơ anh hoài nghi cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ.”
Tôi nói rõ từng câu từng chữ. Viên cảnh sát nhìn tôi và tôi cũng nhìn anh ta. Nửa ngày sau, anh ta hỏi tôi: “Cảm giác suy nghĩ của cô đối với Dương Lợi đặc biệt rõ ràng, giống như là giun đũa trong bụng anh ta vậy. Tôi rất tò mò, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở Dương Lợi đã không đi học nữa, mà cô đã học thạc sĩ rồi. Trình độ và cuộc sống của hai người khác nhau khá lớn, hơn nữa mất liên lạc lâu như vậy, hai người làm sao đến được với nhau?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi vuốt tóc: “Theo lý mà nói, những vấn đề không liên quan đến vụ án tôi có quyền không trả lời. Nhưng vấn đề này tôi có thể trả lời anh. Bởi vì tôi và Dương Lợi từ nhỏ đã quen biết, tính cách hợp nhau, mục tiêu cũng giống nhau. Còn chuyện kết hôn, không phải đến tuổi pháp luật cho phép là được sao.”
Tôi nói xong, dường như anh ta vẫn không tin.
Nhưng tôi đã đứng dậy: “Xin hỏi còn có vấn đề gì nữa không? Không có vấn đề gì tôi phải đi đây, tôi còn phải về chăm sóc mẹ.”
10
Lần thứ hai gặp lại cảnh sát Lý, là ở bệnh viện.
Tôi đang mang theo bình giữ nhiệt xếp hàng mua cơm cho mẹ ở căn tin. Anh ta đi cùng một đồng nghiệp, đặc biệt đến tìm tôi hỏi chuyện.