Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện - Chương 12: Thí luyện Mộng Sinh
Cập nhật lúc: 2024-07-06 00:06:10
Lượt xem: 14
“Chậc! Đã bảo phải cẩn thận rồi mà!”
Hạ mất kiên nhẫn quở trách, cũng may cô đã kịp kéo con người phiền phức này lại.
Nhị vẫn chưa hiểu tình hình, nói với giọng khó chịu:
“Cái gì thế, làm giật cả mình!”
Hạ mệt mỏi không muốn nói, cô tiện chân đẩy một cục đá nặng xuống nơi mà Nhị xíu nữa thì ngã xuống. Nhị nhìn thấy thì liền ôm miệng thản thốt.
Cục đá thế mà chỉ vừa mới chạm vào lớp bề mặt, nó đã bị nuốt chửng hết phân nửa, vài giây sau thì đã mất dạng. Đây chỉ mới là ở rìa, nếu bị rơi vào trung tâm nơi này, có lẽ đến xác cũng không tìm ra.
“Là đầm lầy, không những thế, còn rất lún và sâu” Hạ giải thích.
Nước mắt đã bắt đầu trào ra, Nhị mếu máo:
“Không thể nào, lúc chiều chúng ta còn đi qua còn bình thường, bây giờ sao lại?!!”
Muốn đi xa một chút để không có ai chú ý, thế mà vừa mới bước được một đoạn đã gặp trúng khu vực đầm lầy.
Hạ lấy lại cây đuốc, khẽ vươn ra quan sát xung quanh, cô toát mồ hôi, nói:
“Thật sự rất kì lạ, toàn bộ lối đi vào đã bị bao phủ bởi đầm lầy, làm sao địa hình có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy được!”
Cô thúc giục Nhị: “Đi! Quay về lều báo cho mọi người xem xét, nơi này không an toàn như chúng ta nghĩ đâu!”
Nhị gật đầu lia lịa, cô cũng quên mất mục đích mình ra đây để làm gì luôn rồi.
Vừa định bước chân nối theo sau Hạ, cô ta lại đ.â.m vào Hạ lần nữa. Lần này, đến giở giọng trách mắng cô ta cũng không dám, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Sao vậy?”
Hạ cắn chặt răng, quay đầu nghiêm túc nói:
“Lúc nãy, chúng ta đi hướng nào?”
Nhị trả lời: “Còn phải hỏi, đương nhiên là hướng đối diện với kết giới, chúng ta vẫn luôn quan sát mà”
“Nơi này, thật sự có vấn đề!” Hạ nhăn mày, lần này cô gặp nguy thật rồi.
Nhị cũng đôi phần thông minh ra rồi, cô ta nhìn về hướng kết giới màu vàng kim đó. Nhưng khác với suy nghĩ của Nhị, bây giờ, cả hai người, đều đang đứng sát cái kết giới chó c.h.ế.t đó.
----
Quay lại thời điểm lúc vừa mới sang chiều ở phía bên kia, Quân trong tiềm thức của Thiên đang bực mình hết sức vì cái tên Khiêm vốn không xuất hiện trong cốt truyện này cứ bước đi mà không nói gì, còn tên Thiên thì vất vả bám theo sau.
“Hắn không phải định thủ tiêu tên Thiên này đấy chứ?” Cô nghĩ.
Nhưng ngay lập tức ý nghĩ này đã bị cô thổi bay ra sau đầu.
“Haha, khỏi cần nghĩ, nhìn hào quang nam chính kìa, hắn mà dễ c.h.ế.t vậy thì tốt”
Thiên đối với tên Khiêm này thì sợ hãi vô cùng, chỉ dám chạy theo như cún mà không dám ý kiến hay chửi bới như mọi khi.
Chạy được một lúc, Thiên mới thở hồng hộc mà đứng chống hai tay xuống chân, không thể đi nổi nữa. Hắn gọi với theo:
“Khoan! Khoan đã, chờ tôi với”
Khiêm nhìn hắn với ánh mắt chán nản, anh ta quay lại gần Thiên. Lúc này, Thiên đã nhịn hết nổi mà hỏi:
“Sao lại đi xa bọn kia thế làm gì? Không phải càng đông người thì càng an toàn à?”
Khiêm đáp lại: “Ngu ngốc, nếu vẫn ở đó thì ngươi mới c.h.ế.t sớm”
Thiên ngờ vực hỏi lại: “Tại sao, chẳng phải vào kết giới thì mới có yêu thú à? Sao chúng ta lại vào trong kết giới!”
Khiêm không trả lời, hắn bắt đầu nói:
“Cách đây trăm năm về trước, có một người được người đời xưng là anh hùng đã xếp lại trật tự giữa người và yêu, hắn không thể tiêu diệt hết yêu thú nhưng cũng đã tạo kết giới, tách biệt hai phe ra, không ai động ai. Tuy nhiên, hắn chỉ có thể ngăn yêu thú đi ra khỏi kết giới chứ không ngăn được người bước vào đó.”
Thiên thắc mắc: “Không phải chứ, tôi nghe nói vị đó rất lợi hại mà, sao không ngăn cả người bước vào đi”
Khóe mắt Khiêm lộ ra ý cười, hắn phỏng đoán: “Có lẽ vì hắn muốn vào gặp lại đám yêu thú đó?”
Thiên nhìn Khiêm với ánh mắt tỏ rõ sự khó hiểu, hắn quay lại câu hỏi chính:
“Thế, tại sao chúng ta lại vào trong kết giới?”
“Không, tất cả sớm đã bước vào kết giới từ lâu rồi. Kết giới nơi này đã biến chất, trở thành ảo ảnh khiến cho người thường đều vô tình mắc bẫy, bước vào mà không hay biết”
“Cái gì??!” Thiên sửng sốt.
Quân nghe được cuộc trò chuyện mà lòng không khỏi ớn lạnh, mọi thứ đã bắt đầu dịch chuyển theo một hướng đi cực kì nguy hiểm.
Trong tiểu thuyết, Quân chỉ viết vài dòng về chuyến đi này, Mộng Sinh chỉ là tên mà cô đặt ra để tăng tính nguy hiểm, nói cách khác là cái vỏ hào nhoáng thế thôi.
Nhưng hiện tại, lòng cô lại bắt đầu lo lắng, xem ra lần này Hạ muốn trở về cũng phải để lại nửa cái mạng!
“Ta vốn không muốn chúng c.h.ế.t vô ích, nhưng không thể ngờ nơi này lại nguy hiểm hơn dự đoán”
“Chẳng phải phụ thân bảo nơi này người thường cũng có thể rèn luyện được sao?”
“Tại sao nơi này lại tên là Mộng Sinh, ngươi còn không hiểu sao?”
Thiên suy nghĩ, rồi lại lẩm bẩm: “Ảo tưởng ... sự sống?! Chẳng lẽ đó là ý nghĩa của cái tên này! Mẹ nó, sao lại dẫn tôi vào đây chứ!!”
Vừa định nói thêm vài câu, Khiêm chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, Thiên lại như rùa, nấp hẳn vào trong mai không dám mở miệng.
Khiêm nhắc nhở hắn: “Đủ rồi, vẫn còn nhớ lời ta dặn chứ”
Thiên e dè đáp: “Nhớ... nhớ rồi”
----
Trong bóng đêm, hai bóng người đang mò mẫm tìm nơi bằng phẳng để bước đi từng bước nhỏ dưới ánh đèn lay lắc. Nhị vẫn khóc thút thít, nhưng vì không muốn Hạ phân tâm mà cô ta chỉ đành một tay bịt miệng, một tay nắm chặt lấy vạt áo của Hạ không buông.
Vừa tìm được đường phía trước, ngay phía đằng sau, tiếng một thứ gì đó có ùng ục vang lên không ngớt. Hạ không dám quay ra đằng sau, luôn đảo mắt nhanh chóng tìm đường thoát, bỗng, cô nghe thấy tiếng Nhị hét lên:
“Không... không hay rồi!!”
Âm thanh cô vẫn đang nghe thấy chính là tiếng những cây cối sau lưng bị bùn lan tới mà kéo xuống, nhúng chìm hết tất cả.
Hạ chửi thề: “Đương nhiên là tôi biết! Đất ở đây đều bị hóa thành đầm lầy, cứ thế này, cả khu vực này sẽ bị càn quét sạch sẽ!”
Vừa dứt câu, điều Hạ không mong muốn nhất đã xảy ra, xung quanh cả hai hiện giờ... không còn đường chạy nữa rồi!
Nhị buộc miệng thốt ra: “Làm gì có chuyện thiên nhiên tự thay đổi chứ! Cái này chắc chắn là do ma quỷ làm ra!!”
“Ma quỷ.... !!! Dị thú?!”
Hạ nhớ lại lời của một người tóc bạch kim: “Tác dụng của nó là giấu đi hơi thở con người, tức là lúc đeo nó, em sẽ được tính cũng là một dị thú, rõ chưa?”
Cô ngay lập tức tỉnh ngộ, đưa cây đuốc cho người còn lại cầm. Tay nhanh chóng tìm đến chiếc nhẫn đang đeo.
Nhị rơi vào đường cùng, cô ta thấy Kim Hạ làm thế thì hoàn toàn sụp đổ: “C-chết thật rồi, mẹ ơi!!!”
Đất dưới chân đã có dấu hiệu mềm ra, ngồi sụp xuống ôm đầu, Nhị ôm mặt khóc không thành tiếng. Ngay lúc đó, Hạ đã kịp đời cắn đầu ngón tay, dùng m.á.u chạm vào chiếc nhẫn.
Nhị ngồi một lúc thấy mình vẫn không sao mới dám ngẩng mặt nhìn lên phía trên, rõ ràng là lớn tuổi hơn người trước mặt, nhưng cô cũng tự cảm thấy mình nhỏ bé trước người này.
Hạ thở hồng hộc, cố gắng ổn định lại cảm xúc, một tay của cô đã đeo vào vòng đá hằng tinh, tay còn lại giữ chặt lấy vai Nhị.
Cô đã cược đúng, đám bùn lầy này là do dị thú gây ra.
“Chết tiệt! Rõ ràng lúc nãy nó đã cảnh báo mình rồi!”
Hạ lại nhớ tới vài phút trước, lúc cô còn thắc mắc tại sao cái nhẫn này lại nóng thế.
Sau một lúc bình ổn, Nhị cũng cố gắng kìm nước mắt lại, cô ta hỏi:
“Thế... chúng ta làm sao quay về đây?”
Hạ thở dài: “Không cần nữa”
Thấy Nhị vẫn chưa hiểu, cô bồi thêm:
“Tôi đoán... tất cả đều đã c.h.ế.t cả rồi... Chúng ta vẫn luôn bị ảo giác che mắt, thật ra chúng ta đã sớm bước vào kết giới, thế nên tên pháp sư che kín mặt đó mới chỉ đưa theo tên--- à không, thiếu gia rời đi”
Nhị nghe thấy vậy thì giật mình, tay ôm cánh tay Hạ vì thế cũng chặt hơn. Nhị thắc mắc:
“Nhưng sao em lại lợi hại thế? Trong đoàn người đi cùng, nhìn vào là biết nếu có chuyện thì có lẽ.... em sẽ c.h.ế.t đầu tiên”
Hạ nghe vậy thì cười khẽ, Nhị thấy thế cũng hoảng hốt, trách:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-hoach-day-bao-nu-chinh-huong-thien/chuong-12-thi-luyen-mong-sinh.html.]
“Giờ này mà em vẫn còn cười được?!”
Vừa nãy nếu Nhị không nói ra câu nói đó, có lẽ Hạ sẽ không đoán ra được sự tình, vậy thì cả hai đã ra đi sớm rồi. Dù sao Nhị vẫn có ích, Hạ mới thôi xa cách mà chia sẻ:
“Đây là... quà của một người đặc biệt”
“Theo chị biết, cái vòng đó là đá hằng tinh đúng không? Vậy cũng thật kì lạ, vì đá hằng tinh chị biết chỉ dùng trong lễ cúng thông thường, mà nó cũng không có lợi hại như thế đâu. Có lẽ, cái này cũng là hàng cực phẩm đấy, không rẻ đâu. Mà nhé, hai người có mối quan hệ gì vậy?” Nhị lại dở chứng, trong tình huống này mà vẫn có thể thắc mắc.
Cô ta thấy Hạ không trả lời, bèn đoán: “Là... người yêu?”
Hạ nghe thấy thế thì cứng đờ người ra, tai cũng vì thế mà đỏ bừng lên nhưng lại mạnh miệng gắt: “Không phải, đừng đoán bừa!”
“Ò...” Nhị tỏ vẻ ấm ức.
“Ủa? Khoan đã!” Nhị chợt đứng lại, kéo tay Hạ. Cô hỏi:
“Em có nghe thấy tiếng gì không?”
Hạ tập trung lắng nghe, quả thật phía xa truyền đến tiếng bước chân.
“Đi!” Nhị lại định nói gì đó thì Hạ đã nhanh hơn một bước, nắm cổ tay Nhị kéo đi.
Nơi này đã sắp biến thành đầm lầy, nhưng dưới tác dụng của vòng tay Quân đưa cho. Chỉ cần chân Hạ chạm đến đâu, nơi đó tức khắc trở lại như cũ.
“Khoan đã, đừng chạy! Là bọn tôi đây!”
Nghe tiếng người thì cả hai mới dừng lại, phát hiện đó lại là vài người trong đội người được chọn. Thấy Hạ và Nhị còn toàn mạng trở về, họ như tìm được cộng rơm cứu mạng mà liều mạng nắm lấy.
Sau khi hội họp tại một nơi an toàn. Một tên trong số đó cất tiếng chua chua của mình hỏi:
“Làm sao cô có thể đuổi thứ này đi vậy?”
Nhị khẽ cười khinh, nghĩ thầm rằng: “Có đứa ngu mới kể cho mày nghe đấy! Lúc chiều còn khinh hai đứa tao lắm mà”
“Nhờ cái vòng này” Hạ không nghĩ ngợi mà nói ra.
Nhị vốn giơ tay muốn bịt miệng cô lại rồi, thế mà không kịp. Cô ta thản thốt cảm thán:
“Sao em dễ tin người quá vậy?!”
Hạ đáp: “Không sao đâu, đây là vật lấy m.á.u nhận chủ, nếu không phải tôi đeo thì sẽ không có tác dụng”
Nghe thấy vậy thì Nhị mới thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng cứu tinh của mình tự nhiên lại ngốc ngang thế chứ.
Hạ lúc này mới hỏi đám người vừa được cứu:
“Ông chú chỉ huy đoàn không chạy thoát được sao, mà các người thoát ra bằng cách nào vậy?”
Tên vừa hỏi cô nghe vậy thì bỗng nhiên giật mình, mắt hắn đảo qua bên phải rồi nói:
“Cái tên đó, ngu thì c.h.ế.t thôi, ông ta là người đầu tiên phát hiện đất bị lún nhưng vì cứu mấy tên khác mà c.h.ế.t mất xác rồi!”
Nhị tiếc thương: “Chậc, đúng là làm người tốt thì sống không dễ mà”
Dưới đôi mắt của Hạ, cô không thể tin lời tên này nói được, theo cô, ông ta thuộc kiểu người có lòng tốt nhưng sẽ không đến mức vì cứu người mà c.h.ế.t đâu.
Hạ lại hỏi: “Các người chưa trả lời vế sau, làm sao các người thoát được ?”
Ba tên còn sống sót đưa mắt nhìn nhau, hành động này đã lọt vào tầm mắt nghi ngờ của Hạ, chúng đang định nói gì đó thì tiếng bì bõm bên dưới vũng lầy cách nơi họ đứng tầm 10 mét bắt đầu vang lên liên tục.
Điều Hạ lo lắng từ lúc nãy đã xảy ra:
“Chị Quân đã nói rõ, mình hiện tại chỉ được xem là một dị thú nên chúng mới không tấn công mình mà thôi, đứng cùng nhiều người thế này chẳng khác nào một con thú đang có rất nhiều miếng mồi trong tay. Chắc chắn sẽ dẫn tới việc những con khác nhảy vào cướp đi miếng thịt tươi ngon này” - Cô nghĩ.
Vốn định cứu giúp những người còn sống, nhưng hiện tại, cô có cảm giác những tên này không đáng tin, khẽ kéo Nhị ra sau lưng mình, Hạ đánh lạc hướng.
“Lúc nãy tôi đã gặp được thiếu gia cùng tên pháp sư đó rồi, họ nói sẽ đợi chúng ta ở quả đồi phía bên kia, đi nhanh lên thôi!”
Cả đám quay lưng bước đi, Hạ cùng Nhị đi ngay phía sau, trong lúc di chuyển, Hạ dùng tay chỉ ra đằng sau, Nhị đã hiểu ý.
Tên đầu đàn nói nhỏ với hai người còn lại: “Này, thật sự không thể cướp cái vòng tay đó sao? Đưa theo hai đứa con gái vướng chỗ quá”
“Ngu à! Nó đã nói là vòng tay nhận chủ rồi, bây giờ cướp thì cả bọn cùng c.h.ế.t à”
Tên cuối cùng im lặng lắng nghe, bỗng hắn đứng khựng lại, hoảng hốt kêu lên:
“Hai thằng ngu, bọn nó sớm chạy mất dạng rồi!”
Hai tên đó sững người quay lại, nhôn nhao hỏi: “Chết tiệt! Bây giờ làm sao đây?”
“Còn đứng đó nữa, đường đất bọn nó để lại vẫn còn, nhanh đuổi theo!”
-----
“Sao lại phải chạy nữa ?” Nhị vừa chạy vừa thở hỏi.
Hạ nói: “Sơ suất rồi, ba tên đó 9 phần là đã dùng cách hãm hại người dẫn đầu để sống sót, vòng tay này không thể dùng cho cùng lúc nhiều người được, mau trốn!”
Thực chất làm gì có vòng tay nào nhận chủ, Hạ vì ban đầu muốn cứu người nhưng cũng đề phòng họ nên mới nói thế để vòng không bị cướp đi.
☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️
Nhưng hiện tại tình hình đã khác, càng nhiều người càng bất lợi cho cô, hơn nữa bọn chúng cũng không đáng để cứu nên bỏ chạy là cách tốt rồi.
“Từ từ đã, chị không thở nổi nữa rồi!” Nhị thực sự không chịu nổi nữa, đành bất lực mà đứng lại.
Cô ta đành thở dài, bảo: “Được rồi... chị như cục đá ngáng đường em vậy, em chạy trước đi!”
Hạ cáu, cô gắt lên: “Cô nghĩ tôi chạy thì tôi sẽ sống à! Mau thở đều, chạy nhanh!”
“Hai cô em cũng tinh ranh quá rồi đấy!” Tiếng cười khằn khặc của ba tên kia vang lên, đã không kịp nữa rồi.
Đến nước này, cả hai đành phải đối diện trực tiếp với chúng, Hạ mắt đằng đằng sát khí, quát:
“Nếu các người muốn c.h.ế.t cùng thì cứ việc lại đây”
Tên lúc nãy phát hiện cả hai chạy trốn giơ hai tay lên đầu, cười đểu nói:
“Làm gì có chuyện đó, nếu muốn chúng tao tha thì cũng được thôi, chỉ có điều chúng tao chỉ muốn cô em đây thôi, còn con Nhị thì phải vứt nó đi”
Một tên trong hai tên còn lại trong lúc hai người đôi co đã nhờ vào bóng tối, lẻn ra sau lưng Nhị và Hạ tự lúc nào.
Hạ giật mình, theo bản năng lùi ra xa mối nguy hiểm phía sau nhưng cô lại không thể cùng lúc kéo Nhị đi được. Tên đó nhanh như cắt nắm cổ Nhị kéo ngược ra sau, hắn nói:
“Nếu tụi mày đã không nghe lời thì đừng trách tụi tao ác, bằng mọi giá, mày cũng phải đi theo tụi tao!!!”
Hạ chưa đợi hắn nói hết câu thì nắm chặt con d.a.o găm được lấy ra từ lúc chạy trốn, cô nhanh chóng chạy về phía Nhị.
Tên đó hoảng hốt, thấy Hạ liều mạng như thế thì liên tục kéo Nhị lùi về sau. Hai tên còn lại cũng xông ra chắn đường Hạ, hắn cảnh cáo:
“Đừng để tụi tao phải mạnh tay”
Ngay lúc tưởng chừng cả hai đã hoàn toàn bị khống chế. Tên giữ Nhị làm con tin đột nhiên hét toáng lên.
“Aaaa! Cứu! Cứu tao với!!”
Cùng với đó cũng là tiếng khóc thảm thương của Nhị:
“Hạ, cứu chị!!!”
Dưới chân hai người đó, một cái xích tu to tướng từ lớp bùn trồi lên, quấn chặt lấy hai con người đang dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy.
Hạ không nghĩ ngợi, vội gỡ bỏ vòng tay ném sang phía Nhị, cô hét lên:
“Nhanh lên, đeo nó!!”
Tên kia cũng như mất trí, nghe thấy có thứ cứu được mình thì nhào đến chộp lấy. Nhị cũng không bỏ cuộc, cả hai tranh giành cái vòng dưới lớp bùn, chỉ còn một phần ba cơ thể của họ là còn cử động được.
Tay Nhị đã cầm được cái vòng, vừa định đeo vào thì một bàn tay khác đã bắt lấy, kéo căng sợi dây.
“Tách tách” Hàng chục viên đá cứ thế văng tứ phía, hiển nhiên, nó đã bị kéo đứt rồi. Viên đá nào vừa chạm bùn thì phát sáng, nhưng sau đó cũng lụi tắt dần rồi chìm mất.
Hai tên còn đứng trên bờ thì chửi đổng lên: “Mẹ nó! Mày lừa tao, cái vòng này nhận chủ đếch gì chứ? Ai dùng mà chẳng được?!”
Nhưng ngay giây sau, đến miệng của chúng cũng không mở ra nổi. Hàng trăm cái xích tu lớn nhỏ cứ thi nhau trào lên mặt bùn, kéo hết tất cả đi xuống.
Hạ cắn chặt răng, cô cay đắng nói lời cuối: “Quân... em xin lỗi...”
.....
Vào lúc Hạ đã chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, một thứ xé gió lao đến.
Tiếng s.ú.n.g vang vọng rõ rệt đến chói tai trong không gian thinh lặng, xé nát những thứ đang quấn chặt lấy Hạ. Từ phía xa, một thân ảnh chạy đến, bế thốc cô chạy thẳng một đường không quay đầu.
Người đó cười, nói với Hạ:
“Ai cho cô c.h.ế.t như thế?”----