Kẻ giả mạo - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:39:43
Lượt xem: 2,971
3
Tôi lén lút lấy tóc của mình, Diệp Hi Tịch và bà Diệp đi làm xét nghiệm.
Ai mà ngờ được những lời hệ thống nói lại là sự thật.
Kết quả giám định đã chứng minh tôi mới là con gái của bà Diệp, còn Diệp Hi Tịch thì lại chẳng có quan hệ gì với bà ấy cả.
Nhưng bà Diệp không những yêu thương kẻ giả mạo kia nhiều năm như vậy mà còn xem tôi là cái gai trong mắt khiến tôi vô cùng tổn thương.
Thời khắc cầm tờ giám định trong tay, tôi bật khóc.
Hoá ra những thứ tôi phải chịu đựng trong nhiều năm nay vốn phải thuộc về Diệp Hi Tịch.
Tôi muốn lập tức đưa tờ giấy này cho bà Diệp xem rồi hai mẹ con chúng tôi sẽ nhận nhau.
Thế nhưng Diệp Hi Tịch lại cướp mất, cô ta lật trái lật phải.
"Mày đưa cho mẹ tao một tờ giấy trắng làm gì? Diệp Đa Dư, để tao nhắc cho mày nhớ, đây là mẹ tao chứ không phải mẹ mày!”
Cái gì? Sao có thể là giấy trắng?
Tôi hét lên: “Mẹ, mấy năm nay mẹ bị bố lừa rồi, con mới là con ruột của mẹ!”
Nhưng tôi chỉ phát ra những tiếng a ô a ô.
Diệp Hi Tịch tức giận tát tôi một cái.
"Mày đang nói cái ngôn ngữ gì đấy? Đang mắng mẹ tao đúng không? Diệp Đa Dư, mấy năm nay mày sống trong nhà tao, dưới mí mắt mẹ tao khiến bà ấy đau khổ. Làm nhà tao loạn hết cả lên rồi mà mày vẫn chưa vừa lòng à?”
Những năm nay, cho dù Diệp Hi Tịch có đánh mắng hay hùa với bạn bè bắt nạt tôi, tôi cũng không dám phản kháng.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Bởi vì tôi cảm thấy bản thân không có đủ tư cách.
Nhưng bây giờ tôi sẽ không nhịn nữa, tôi giơ tay lên trả lại cái tát vừa rồi cho cô ta.
"Diệp Hi Tịch, mày không có tư cách mắng ai trong cái nhà này cả! Bởi vì mày mới chính là......"
Những lời mấu chốt tôi muốn nói nhất lại biến thành ngôn ngữ không ai hiểu.
Bà Diệp tức giận ôm con mình vào lòng rồi tát tôi một cái.
Bà ấy tức đến mức run hết cả người.
"Làm sao mày dám! Tao cho mày chỗ ăn chỗ ở nhiều năm như vậy cho dù bản thân tao thấy mày là đã buồn nôn, vậy mà giờ mày báo ơn như thế hả? Mày dám động vào con gái tao?”
“Bây giờ tao sẽ gọi điện cho bố mày để nói cho ông ấy biết những chịu đựng của tao trong mấy năm nay đều vứt cho chó ăn rồi, mày mau cút khỏi nhà tao!”
“Không không mẹ ơi, con mới là…”
Hệ thống thở dài: "Vô dụng thôi, bí mật này là tôi nói cho cô nên được xem là gian lận. Mỗi lần cô cố gắng nói ra thân thế của mình thì đều sẽ bị ngăn lại. Bà ấy không nghe rõ những lời cô nói đâu."
Tôi gấp đến mức như kiến nằm trên chảo nóng
"Vậy… vậy phải làm sao để nói cho mẹ tôi?"
Hệ thống nói: "Chỉ cần ký chủ đứng đầu kỳ thi tuyển sinh thì tôi mới có quyền cho mọi người biết sự thật được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ke-gia-mao/3.html.]
4
Bố nghe tin trở về nhà, ông ấy xách tôi như một con gà rồi ném ra khỏi cổng.
Toàn bộ biệt thự vang lên tiếng khóc của Diệp Hi Tịch.
Diệp Minh Sách cũng chạy về.
Ai ai cũng thương cô ta, dỗ dành cô ta như thể con khốn đấy mới là người chịu tổn thương.
Nạn nhân thực sự là tôi thì phải quỳ trong mưa, cắn chặt môi vì cay đắng, trông vô cùng chật vật.
Chỉ có hệ thống hỏi đi hỏi lại tôi: "Cô không còn lựa chọn nào khác đâu, chỉ có đứng đầu kỳ thi mới có thể xoay chuyển tình thế được?"
Tôi cắn chặt răng, bị mắc kẹt trong cuộc sống u ám lâu như vậy nhưng tôi vẫn muốn vùng vẫy, cố tìm cho mình một tia sáng.
Tôi đứng lên, trả lời hệ thống từng chữ một, đồng thời lập lời thề với chính mình.
"Mày làm được! Diệp Đa Dư có thể làm! Diệp Đa Dư nhất định sẽ làm được!
Tôi sẽ không quỳ nữa, tôi không muốn sống mãi một cuộc đời đau khổ.
Tôi nhất định phải giành được tương lai rực rỡ nhất cho bản thân.
Tôi muốn để mẹ ruột và thằng anh mê em gái kia biết, bọn họ thương xót nhầm người rồi, đều bị ông già khốn nạn kia lừa hết.
Tôi sẽ khiến hai người hối hận vì để che chở cho Diệp Hi Tịch mà làm tổn thương tôi.
Giày da của Diệp Minh Sách xuất hiện trước mặt tôi, anh ta đá một phát khiến tôi khuỵu xuống.
Diệp Minh Sách cúi người rồi bóp cổ tôi.
"Lần trước tao chưa cảnh cáo mày đủ hả? Muốn vào học viện Trương Ngọc tiếp chứ gì?”
Tôi nhìn anh ta, lần đầu tiên tôi không yếu thế, không cúi người.
Tôi nhìn thẳng vào con mắt lạnh lùng ấy.
Đôi mắt của Diệp Minh Sách hừng hực lửa giận, chắc muốn nghiền tôi thành tro lắm rồi.
Anh ta toàn tâm toàn ý với Diệp Hi Tịch như thế thì khi biết tôi mới là em ruột sẽ có biểu cảm ra sao ta?
Là áy náy hay hối hận?
Diệp Minh Sách đúng là một ông anh tốt, anh ta chưa bao giờ để Diệp Hi Tịch phải chịu tổn thương.
Nhưng những thứ đó đều thuộc về tôi mà?
Tôi đè nén sự chua chát, bất bình trong lòng xuống rồi cười lớn.
"Diệp Minh Sách, anh cứ che chở cho Diệp Hi Tịch như vậy thì sẽ đến lúc phải hối hận thôi."
Bụp ——
Một cái tát đầy giận dữ giáng thẳng vào khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của tôi.