Hướng về ánh mặt trời - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-16 17:32:49
Lượt xem: 502
Đến cửa biệt thự, tôi hít sâu vài cái, sau đó trên mặt giả vờ ba phần thẹn thùng ba phần rụt rè bốn phần dịu dàng uyển chuyển, bắt đầu đi từng bước nhỏ.
Hàn Viễn đi bên cạnh tôi, trong tay mang theo một ít quà tặng.
Nói thật, Hàn Viễn vẫn là rất bình thường, mặc dù khuôn mặt anh ta không tệ, mắt to, sống mũi cao, hàm dưới rõ ràng. Đáng tiếc, quanh năm suốt tháng anh ta bình thường không được mấy ngày.
Vào nhà, tôi cúi chào cha tôi: "Chào Hoàng a mã, chúc Hoàng a mã vạn phúc kim an!"
Hàn Viễn hiển nhiên là biết tình cảnh nhà tôi, cũng không có gì ngạc nhiên.
Cha tôi xụ mặt, nhận lấy quà tặng trong tay Hàn Viễn. Sau đó nói với tôi: "Bình thân, đi, pha trà cho ta và phò mã.”
Sau đó tôi chạy đi pha trà, ở trong bếp gặp được mẹ kế, bà ta mặc sườn xám đã xẻ cao còn mở rộng, vẻ mặt ngạo nghễ, lạnh lùng khịt mũi với tôi rồi đi ra ngoài, làm cho tôi không hiểu ra sao cả, người phụ nữ này làm sao vậy?
Lại là cảnh cha tôi và Hàn Viễn ăn cơm tôi đứng nhìn, chờ bọn họ ăn xong tôi với mẹ kế mới lên bàn ăn.
Ở bên ngoài ăn vài ngày ăn đồ ăn nóng hổi, bây giờ ăn những thứ cơm thừa canh cặn này, tôi không có một chút khẩu vị.
Ngược lại mẹ kế lại ăn ngấu nghiến, lúc này tôi đột nhiên chú ý tới bụng của bà ta hơi nhô lên.
Thấy tôi nhìn chằm chằm bụng mình, bà ta càng đắc ý: "Mày còn không biết, tao đã mang thai long tử.”
“Vậy chúc mừng chúc mừng.”
Ồ, nạn nhân tiếp theo đã xuất hiện.
Sau khi ăn cơm ở nhà với Hàn Viễn, chúng tôi lập tức rời đi.
Đói quá, cơm cuộn tôm hùm nướng, tôi tới đây!
Sau khi Hàn Viễn đưa tôi đến nhà lại không rời đi, mà ngồi xuống sô pha, khiến tôi rất khó chịu, anh ta không đi tôi làm sao gọi đồ ăn bên ngoài.
“Anh trai à, bây giờ không còn sớm, anh trở về đi, một mình em không sợ tối.” Tôi uyển chuyển khuyên anh ta rời đi, không ngờ anh ta lại không chuẩn bị trở về.
“Em thu dọn cho anh một phòng, anh ở chỗ này một đêm.”
Mặc dù tôi cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn phải giả bộ vui sướng. Đúng lúc đó, bụng tôi đột nhiên reo lên.
Hàn Viễn nhướng mày nhìn tôi: “Anh còn tưởng rằng em đã quen với cách ăn như vậy rồi chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/huong-ve-anh-mat-troi/3.html.]
Sau đó anh ta gọi đồ ăn cho tôi. Tôi cảm thấy hơi xúc động về khoảnh khắc này, thật tuyệt vời, cuối cùng cũng có thể có thức ăn ngon
4
Ngày hôm sau khi tôi rời giường, Hàn Viễn đã rời đi.
Vẫn ngủ thẳng giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh, sau đó mở điện thoại di động ra bắt đầu gọi đồ ăn bên ngoài.
Mắt nhìn số dư trong thẻ, quá nhanh, lập tức có thể rời đi.
Buổi tối, lúc tôi đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình hài hước thì Hàn Viễn đã trở lại, làm tôi giật nảy mình. Không phải, sao anh ta lại tới đây, theo lý thuyết anh ta phải đang ở cùng người tình nhỏ chứ?
Tôi nghi hoặc kháng cự nhìn chằm chằm Hàn Viễn, anh ta lại giống như không có việc gì cởi cà vạt, cởi áo khoác. Sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, ăn thịt nướng tôi gọi.
Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể đi rót cho anh ta một ly nước. Ai ngờ Hàn Viễn đột nhiên vẻ mặt thâm tình nhìn tôi: “Việt Việt, vẫn là em tốt, sẽ không vì anh có người tình nhỏ mà đánh anh. Em nhất định là quá yêu anh.”
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết nên đau lòng vì thịt nướng của tôi hay là nên đi nhà vệ sinh nôn một chút.
Cái quái gì thế, anh bạn này điên rồi à? Tôi yêu anh cái đầu quỷ í.
Tôi nhìn chằm chằm Hàn Viễn, lại phát hiện trên cổ anh ta có vài vết xước. Kết hợp với lời vừa rồi của anh ta, à thì ra là anh ta tìm người tình nhỏ sau lưng Cố Mai Mai nên bị đánh!
Ha ha ha, thật đáng đánh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhìn mực nướng, đùi gà, xiên thịt... từ từ biến mất trong miệng Hàn Viễn, nước miếng từ khóe miệng anh ta chảy xuống.
Aaaaa, Hàn Viễn, lúc này anh tới làm gì? Anh biết không, mười mấy năm ở nhà, tôi chỉ ăn thịt nướng được ba lần, là lúc nhà tôi còn nghèo cơ. Bây giờ thật vất vả mới ăn được chút đồ ngon, anh lại giành ăn mất.
Hàn Viễn ăn xong thịt nướng, có ý tôi cũng không tệ lắm, chuẩn bị sủng hạnh tôi.
Dáng vẻ cao ngạo của anh ta làm tôi tức giận.
Đồ chó, bà đây ở nhà đã chịu đủ rồi, bây giờ còn phải chịu tra tấn của anh, tôi liều mạng với anh!
Tôi cầm lấy ly nước rỗng trên bàn, trong lòng nổi lên giận dữ, đi vào phòng bếp rót cho Hàn Viễn một ly nước máy.
Tay tôi nắm chặt cái ly, sự thiếu kiên nhẫn nhỏ bé sẽ làm hỏng kế hoạch lớn của tôi. Tôi đã chịu đựng sự tra tấn ở nhà hơn mười năm, cũng không kém lần này chút nào. Vì thế dưới sự từ chối của tôi, Hàn Viễn đi ngủ trong phòng khách.
Nhìn dáng vẻ anh ta từng bước từng bước quay đầu lại đưa tình, tôi chỉ muốn cười, đàn ông cặn bã vĩnh viễn đều là như vậy, luôn không nhận mình là cặn bã, luôn cảm thấy dựa vào vẻ ngoài và tiền tài của mình là có thể dễ dàng bắt được trái tim thiếu nữ, chứ không hề biết, điều có thể đả động lòng người chính là tình cảm chân thành.