HÔN ƯỚC VỚI BA NHÀ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-06-27 20:09:57
Lượt xem: 1,091
Phiên ngoại: Nếu như ngày đó không đi ngắm trăng - Sở Mặc.
Khi còn bé, phụ thân ta không muốn cho ta theo nghề buôn bán.
Ông ấy thở dài nói: “Thương nhân chỉ là kẻ hạ tiện thôi.”
Vậy ta sẽ cố gắng làm cho thương nhân không hạ tiện chút nào.
Chưa quá vài năm, phong thủy luân chuyển, thương nhân nộp thuế cho triều đình ăn no nên Hoàng Đế đề cao địa vị thương nhân.
Nhưng chuyện thương nhân hạ tiện đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Mọi người đều khinh bỉ thương nhân.
Mặc dù ta đã mở rộng việc làm ăn khắp cả nước, giúp Sở gia trở thành nhà giàu nhất Giang Nam, trong ánh mắt mọi người vẫn có phần coi khinh.
Ta có chút mệt mỏi.
Phụ thân bảo ta đi Thịnh Kinh xử lý chuyện làm ăn bên kia, còn nhắc nhở ta đi bái phỏng Mạc gia.
Lúc này ta mới nhớ tới sự tồn tại của Mạc Hòa Yên.
Vị hôn thê mà ta chưa từng gặp.
Thật ra ta định từ hôn.
Chuyện thành thân sinh con với ta mà nói cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Không bằng nửa phần quan trọng trong kinh doanh.
Lại nghe nói nữ nhi Mạc gia sinh ra đã thiên tư quốc sắc, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Ta thầm cười nhạo, vào Nam ra Bắc, ta đã sớm gặp qua không ít tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng vậy thì sao? Trong mắt ta, đó cũng chỉ là bộ xương khô trát hồng phấn trên người.
Dù sao thì ta vẫn quyết định đi xem thử một chút.
Thương nhân phải nhìn thử đồ vật mới có thể quyết định muốn hay không.
Ta cải trang vào Mạc phủ, hết thảy đều như dự liệu.
Cho đến khi Mạc Hòa Yên nói: “Mạng của tiểu thương cũng là mạng, không hơn kém bất kỳ ai.”
Quanh người nàng như xuất hiện ánh sáng.
Nếu không sao lại chói mắt như vậy.
Sau khi trở về Giang Nam, ta tiếp tục việc làm ăn của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hon-uoc-voi-ba-nha/chuong-16.html.]
Nhưng ta biết, có một thứ gì đó khác nảy sinh.
Hình như ta, bắt đầu cảm thấy chuyện thành thân sinh con, cũng rất tốt.
Rốt cuộc cũng đợi được nàng đến tuổi cập kê, ta chuẩn bị sính lễ mười mấy chiếc xe ngựa, vận chuyển từ Giang Nam đến Thịnh Kinh.
Nhưng kể từ đó, tốc độ chậm đi không ít.
Ta chờ không kịp nữa, liền một mình đi trước.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Ta rất muốn gặp nàng.
Thật không nghĩ tới, kẻ có hôn ước với nàng không chỉ có một mình ta.
Ta đè nén tức giận trong lòng, sắp xếp chu toàn từng chút một với hai kẻ còn lại.
Ngày cập kê, ta uống say.
Ta muốn hạ thủ với Vương gia, nàng lại cự tuyệt.
Nàng vẫn là nữ tử lương thiện kia, sẽ đứng trước mặt ta nói cho người khác biết “Mạng của thương nhân cũng là mạng, không hơn kém bất kỳ ai”.
Có lẽ là do men say, ta nói cho nàng biết, ta thích nàng, muốn cưới nàng làm thê tử, không liên quan đến lợi ích, không liên quan đến hôn ước.
Ta chỉ yêu mình nàng.
Nàng vô cùng bất ngờ khi nghe ta thổ lộ, một lúc lâu sau không ngậm miệng lại được.
Ta dụ dỗ nàng từng chút một: “Nếu nàng làm thê tử của ta, Sở gia không cần nàng phụng dưỡng công công hay bà bà, nàng cũng không cần tuân thủ những quy củ giống như ở Thịnh Kinh.”
“Nàng cũng có thể đi theo ta xử lý chuyện làm ăn.”
“Chìa khóa nhà kho của ta sẽ giao cho nàng, để nàng quản lý.”
“Ta tuyệt không nạp thiếp.”
Ánh mắt nàng sáng lên từng chút một, cuối cùng nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Trong đó tuy có cân nhắc lợi ích nhưng với ta mà nói, vậy là đủ rồi.
Năm tháng dài đằng đẵng, nàng luôn yêu ta.
Rốt cuộc, đó là một cuộc đời rất tốt và cũng rất dài.
Hết.
MỌI NGƯỜI THEO DÕI MÌNH ĐỂ ĐỌC THÊM TRUYỆN NHA