Hôm Nay Trùm Trường Đã Dỗ Dành Bạn Gái Chưa? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:42:05
Lượt xem: 544
Tròn mười hai giờ, tôi gọi điện thoại về nhà, nói gặp phải côn đồ trong trường, mẹ tôi cấp tốc phái hai người qua cho tôi.
Chế độ quản lý trong trường cái gì mà cổng chỉ mở cho học sinh bình thường vào, đối với những người trong nhà có bối cảnh một chút cũng chỉ là hình thức tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mười hai giờ rưỡi, đám côn đồ kia tới trước, con mồi thành công cắn câu.
Côn đồ trong trường đều chia đội, sợ bọn họ không đến, tin tức mà tôi gửi cho bọn họ chính là đội côn đồ lớp dưới không vừa mắt bọn họ lên hẹn đánh nhau.
Một giờ mười phút, đám côn đồ hùng hổ nói có phải bị lừa rồi không.
Bọn họ nhấc chân định đi, tôi không có cách nào, chỉ đành ra hiệu cho hai vị đằng sau chuẩn bị xuất hiện cùng tôi.
May mà tôi còn có phương án B.
Đang lúc tôi sửa sang lại quần áo chuẩn bị bước ra, một tốp khác chậm rãi đi đến.
Đi ở phía trước là thiếu niên người cao chân dài, khuôn mặt có tính công kích rất mạnh, ngũ quan lập thể lạnh lẽo âm trầm, lông mày cáu kỉnh cau lại.
"Lục Diệc Từ? Sao lại là mày?"
"Mày hẹn đánh nhau à?" Thiếu niên hiển nhiên không có kiên nhẫn gì.
"Phí lời làm gì, muốn đánh thì nhanh lên."
Cậu ta nâng tay, hai nhóm người liền lao vào ẩu đả.
Tôi trốn ở chỗ không xa xem cuộc chiến, lúc thấy tình hình chiến đấu không sai biệt lắm, tôi mới dẫn hai người xuất hiện.
Mặt sẹo đang bị hai nam sinh ấn vai đè xuống đất, Lục Diệc Từ một tay đút túi khom người vỗ vỗ mặt cậu ta, lãnh đạm nói:
"Thi toán buổi chiều, đừng có gây chuyện."
Mặt sẹo sợ tới mức liên tục nói được.
"Còn có..."
Cậu ta dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi nói.
"Cô ấy là bạn cùng bàn của tao, đừng có tìm cô ấy gây phiền phức."
"Hiểu?"
"Hiểu hiểu hiểu!"
Đứng dậy quay đầu, tầm mắt của Lục Diệc Từ đối diện với tôi.
Tôi mở miệng giải thích trước: "Tôi dẫn hai người đến trả thù cho cậu."
"?"
Cậu ta nhìn nhìn hai vệ sĩ cường tráng sau lưng tôi, lại nhìn tôi.
Sau một hồi trầm lặng ngắn ngủi qua đi, cậu ta phát ra ba cậu hỏi liên tiếp:
"Vậy vừa rồi cậu ở đâu? Cậu trốn ở phía sau? Cậu không lên?"
Tôi thoải mái trả lời: "Tôi cảm thấy tạm thời không nên ngáng chân cậu."
"...."
___________
Lúc tôi đem tất cả giải quyết xong, Tống Khinh Khinh lại bỏ thi rồi.
Phần sau của email kia có nhắc tới, thay đổi nội dung sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm, thậm chí sẽ sinh ra tình tiết mới, phát triển tình huống sẽ thiếu mất tình tiết hoặc là không dựa theo quỹ đạo có sẵn.
Tôi âm thầm đỡ trán, đúng là chuyện phiền toái.
Nắng chiều từ từ biến mất sau hàng cây, tôi không yên lòng rời khỏi trường thi, lại bị gọi lại từ phía sau.
Quay đầu, liền nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục đứng cạnh lan can trên hành lang, cổ áo và vạt áo đồng phục đều bị giặt đến có chút biến dạng rồi, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, đưa mắt nhìn qua vẫn là sạch sẽ chỉnh tề.
"Nhan Khinh Nguyệt."
Thấy tôi không động đậy, cậu ta lại gọi tôi một lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-6.html.]
Rất bất ngờ, bình thường tôi và cậu ta không có bất kỳ trao đổi gì cả.
Vì đề phòng nhiệm vụ phát sinh quá nhiều biến cố, tôi dự định không đến quấy rầy cậu ta và Tống Khinh Khinh, dù sao cũng là nhân vật chủ yếu của tiểu thuyết, không có nam chủ, nữ chủ đương nhiên sẽ thuận theo tự nhiên ở bên cạnh nam phụ.
Tôi không thể không đi tới gần cậu ta.
"Có chuyện gì sao?"
Cậu ta trầm tư một lúc, sau đó nói:
"Tôi và cậu ở chung một phòng thi."
Tôi: "Ừ."
Dịch Triều: "Vừa rồi lúc tôi nộp bài thi không cẩn thận nhìn thấy tờ đáp án của cậu."
"Ừ?"
Dịch Triều: "Câu 1, câu 3, câu 4, 6,7,8,9,10 còn có câu 12 của cậu đều chọn sai rồi."
Tôi: "...."
Cho nên cậu ta đặc biệt đứng ở đây đợi tôi để nói cho tôi biết, tôi thi hỏng bét rồi?
Tôi không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu ta, ý đồ tìm ra một chút ngạo mạn vô lễ gì đó trên mặt cậu ta, hoặc là vui sướng khi người khác gặp họa.
Tiếc là không có.
Cậu ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh. Giống như chỉ đang tường thuật lại một chuyện, không mang một chút cảm xúc cá nhân nào cả.
Cậu ta đưa bản nháp trong tay cho tôi.
"Tôi có thể dạy bù cho cậu, học kỳ sau có thể giúp cậu thi được 120 điểm, bình thường trong tiết học cậu có bất kỳ câu hỏi gì đều có thể hỏi tôi, cái này là miễn phí. Nếu môn toán cậu không thi được 120 điểm, tôi sẽ trả tiền lại cho cậu."
"Phí dạy bù là giao trước, được không?"
Câu cuối cùng của cậu ta ít đi một chút sức lực. Trên bản nháp chỉnh tề liệt kê ra cậu ta rảnh thời gian nào, cụ thể có thể dạy bù cho tôi bao nhiêu thời gian, tổng phí dạy bù cũng được cậu ta ghi ra khoanh tròn bút đỏ.
Này quá mức....đột nhiên rồi.
Tôi không nhịn được cao thấp đánh giá cậu ta một lượt. Thẳng đến khi nhìn thấy cánh tay trái dưới ống tay áo lộ ra vết thâm tím, tôi mới hiểu được đại khái.
Cậu ta bị giục nợ rồi.
Trong nội dung có nói, ba cậu ta đánh bạc nợ rất nhiều tiền, cuối tháng nếu cậu ta không giao tiền ra, sẽ bị đánh một trận đòn hiểm ác.
Tôi nhìn bản nháp kia, tổng phí là 1 vạn 8 ( tầm 63,64 triệu).
Lại tỉ mỉ nhớ lại nội dung một lần.
Trong lúc tôi hạ mắt xuống suy nghĩ, cánh tay buông bên người cậu ta chậm rãi siết chặt góc áo, môi khẽ đóng mở, lộ ra vài phần lo lắng.
Ánh sáng xuyên qua, che giấu cảm xúc căng thẳng trong mắt cậu ta.
Thấy tôi vẫn luôn do dự không quyết, hầu kết cậu ta liên tục chuyển động, cuối cùng thấp giọng nói:
"Nếu cậu thấy đắt, tôi có thể giảm giá chút."
"Không phải."
Dù sao cũng lớn lên trong Nhan gia giàu có, này đối với tôi chỉ là chút tiền nhỏ.
Khiến tôi thật sự do dự chính là, khóa sau của tôi đã có khóa học đàn dương cầm, khóa lễ nghi, khóa pha trà, khóa khiêu vũ, golf,....
Lẽ nào lại thêm một môn học khiến tôi đã thiếu thốn thời gian lại càng thêm thiếu thốn?
Hơn nữa, có quá nhiều qua lại với nam phụ nói không chừng sẽ quấy nhiễu cảm tình của cậu ta và nữ chủ.
"Cho tôi một chút thời gian."
Tôi gấp tờ giấy nháp kia lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta:
"Tôi suy nghĩ một chút."
Cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng khóe môi khẽ động, gian nan phun ra một chữ: "Được."