Hôm Nay Trùm Trường Đã Dỗ Dành Bạn Gái Chưa? - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:48:24
Lượt xem: 534
Thành ý mà tôi nói, hình như bị Lục Diệc Từ lý giải thành ý bề ngoài rồi.
Lúc tiệc tốt nghiệp tiến hành hơn phân nửa, đèn trong đại sảnh đột nhiên tối đen, âm nhạc vang lên, khoảnh khắc Lục Diệc Từ cầm micro đi ra, tôi cạn lời.
Bạn học xung quanh đang hưng phấn ồn ào.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Tuy rằng bình thường cô ấy luôn hờ hững lạnh nhạt với tôi, luôn vô duyên vô cớ châm chọc tôi, luôn muốn vượt qua bối phận làm ba ba tôi....nhưng mà sau này nghĩ lại, đây đều là ăn ý giữa chúng tôi."
Người trên bục hình như nghĩ ra cái gì liền nói cái đó. Dưới đài thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vang.
Một lúc sau, cuối cùng cũng vào chủ đề chính, cậu ta thu lại dáng vẻ không đứng đắn, tai đỏ bừng nhìn về phía tôi:
"Cho nên, Nhan đại tiểu thư, không biết tôi có thể có vinh hạnh có một thân phận khác ngoài danh phận bạn cùng bàn không?"
Tôi bị mọi người đẩy lên bục, nhận lấy micro, biết rõ còn hỏi:
"Thân phận gì?"
"Bạn trai." Cậu ta nói cực kỳ nghiêm túc.
Bỗng nhiên lại sửa miệng: "Chồng cũng được."
Trong tiếng cười vang và hoan hô ồn ào, tôi cuối cùng cũng mở miệng:
"Được thôi, cố mà làm vậy."
Dưới bục có một ánh mắt thủy chung theo sát tôi, thẳng thắn mà nồng nhiệt, khiến tôi có một chút không thoải mái.
Khi các học dần dần tản đi, tôi mới tìm thấy nguồn gốc của ánh mắt đó.
Thiếu niên cao gầy lặng lẽ đứng tại chỗ, ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm tôi.
Khoảnh khắc đối điện, hình như tôi nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong mắt cậu ấy...
Cố chấp, cô độc, vắng vẻ, thất thần....lẫn lộn đan xen.
Tôi dời mắt, bình tĩnh đi vào tiệc rượu.
______
Chủ nhiệm lớp cố ý qua đây tìm tôi, sau ba lượt rượu, cô ta trêu đùa mở miệng:
"Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy em và Lục Diệc Từ, liền cảm thấy hai em rất xứng đôi."
"Một đứa lớn lên xinh đẹp, một đứa đẹp trai, nam thanh nữ tú vô cùng đẹp mắt, cho nên năm ba tôi không nỡ đổi chỗ các em."
"Quan trọng hơn là, gia thế của các em đều rất tốt, đều có tiền như vậy, đến lúc kết hôn đừng có quên mời tôi đấy."
Tôi nhìn chằm chằm hình phản chiếu trong ly thủy tinh trước mặt, bên trong lộ ra hình bóng của một thiếu niên, cậu ấy đứng ở cây cột phía sau, đang yên tĩnh nghe từng câu.
Cô ta nhấp một ngụm rượu, lại có chút cảm khái nói:
"Quả nhiên, mấy câu chuyện gì mà nữ giàu có yêu tiểu tử nghèo chỉ xảy ra trong phim mà thôi, nhìn Khinh Nguyệt của chúng ta, thích chính là môn đăng hộ đối với mình, tốt biết bao."
"Cũng không đúng."
Tôi lên tiếng phủ nhận.
"Nếu tôi thích, cho dù cậu ấy có tiền hay không, tôi cũng sẽ không chút do dự. Cái này đối với gia thế không có chút quan hệ gì cả."
Tôi nói thong thả lại rõ ràng, hi vọng cậu ấy có thể nghe thấy.
Tiệc tốt nghiệp dần dần kết thúc, rất nhiều bạn học sợ về quá muộn người nhà sẽ lo lắng, đều lục tục rời đi.
Uống hơi nhiều rượu hoa quả, tôi ngồi ở trên ghế, hơi nhắm hờ mắt, nhè nhẹ vỗ trán.
"Nhan Khinh Nguyệt."
Giọng nói rất trầm rất khàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-15.html.]
Mở mắt ra, thiếu niên đang bưng một ly rượu, vành mắt ửng đỏ đứng trước mặt tôi.
Tôi hơi giật mình, cầm lấy ly rượu bên cạnh, đứng dậy, nở một nụ cười nhàn nhạt, chạm cốc với cậu ấy, giống như vừa rồi chạm cốc với vô số bạn học vậy:
"Tốt nghiệp vui vẻ."
Thiếu niên mím môi nhìn tôi, đột nhiên khóe môi cong lên một nụ cười bất đắc dĩ:
"Tốt nghiệp vui vẻ."
Ngẩng đầu, cậu ấy uống cạn ly rượu.
_____
Quan hệ của tôi và Lục Diệc Từ rất nhanh bị cha mẹ hai bên biết được.
Chủ yếu là do tên Lục Diệc Từ này quá phách lối rồi, trong vòng bạn bè năm ba hôm lại đăng ảnh lên, kết quả một ngày nào đó quên chặn mẹ cậu ta.
Lúc mẹ Lục kéo tay tôi cười tủm tỉm hỏi thăm, tôi còn muốn nói hai ba câu miễn cưỡng lừa gạt, kết quả Lục Diệc Từ trực tiếp xông ra nắm tay tôi thừa nhận rồi.
Sau khi cha mẹ hai nhà biết chuyện này xong, vô cùng hài lòng.
Chuyện đính hôn lại được nhắc tới, chỉ có điều lần này không phải là đùa nữa.
Ngày Dịch Triều đi, tôi ra sân bay tiễn cậu ấy.
Trong nguyên tác, hôm thi tốt nghiệp cậu ấy bị chủ nợ tìm đến cửa, bị đánh đến hôn mê sau đó được hàng xóm đưa tới bệnh viện, vì vậy mà bỏ lỡ kỳ thi.
Bây giờ, cậu ấy như ý nguyện lấy được thư trúng tuyển của trường đại học danh tiếng nhất, sắp đi đến một thành phố mới.
"Có thể ôm một cái không?"
Một kỳ nghỉ hè không gặp, giọng nói của thiếu niên trầm xuống rất nhiều.
Tôi hơi gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Lời còn chưa đứt, cậu ấy liền tiến lên một bước, cánh tay vòng qua đầu tôi, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tay cầm vali đột nhiên bị buông ra, theo tiếng rơi xuống.
Phát thanh trong sân bay không ngừng vang lên, không ít người đi đường đi ngang qua chúng tôi.
Tạm biệt bạn học, tôi cảm thấy lúc này hẳn là nên nói chút gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là "lên đường bình an" là phù hợp nhất.
Cậu ấy "ừm" nhẹ một tiếng, sau đó buông tôi ra.
Tôi nhìn bóng dáng cao gầy của cậu ấy dung nhập vào dòng người, bình tĩnh xoay người rời đi.
Chúng tôi gặp nhau ngắn ngủi, hi vọng cậu ấy có thể gặp những người bạn mới, nhìn thấy những phong cảnh mới.
Ra khỏi sân bay, bên ngoài bầu trời vạn dặm không mây.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên chân dài một tay đút túi quần, nhàn nhã dựa lên thân xe, khóe môi lười biếng cong lên.
"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Cậu ta không trả lời, hơi híp mắt nhìn máy bay bay ngang qua bầu trời kéo theo một vệt khói dài.
"Tiễn xong rồi chứ?"
"Tiễn xong rồi."
Cậu ta nửa ôm vai tôi, tâm tình rất tốt nói:
"Ôi chao, trời hôm nay đẹp thật đấy."
Tôi liếc nhìn bầu trời trong xanh, rồi lại nhìn thiếu niên tùy ý đường hoàng bên cạnh, môi tôi bất giác cong lên.
Câu chuyện say này, hai chúng tôi từ từ bước đi vậy.