Hồi chuông im lặng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-07 11:59:37
Lượt xem: 89
10.
Đã ba ngày kể từ khi gửi thư, ta vẫn chưa nhận được bất kì lời hồi đáp nào và có lẽ như sâu thẳm trong lòng ta đã bắt đầu chấp nhận hiện thực.
“Nữ chính rồi cũng về một nhà với nam chính mà thôi.”
Ta đã tự an ủi mình như thế nhưng mỗi khi nhớ đến Tế Nguyệt, nước mắt của ta vẫn không kiềm được mà rơi tí tách.
Cứ ngỡ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Đột nhiên nàng từ ngoài cửa phủ của ta, chạy thẳng vào bên trong rồi kéo ta vào phòng.
“Muội yêu ta có đúng không?”
Hơi thở của nàng phả vào cổ của ta khiến ta cảm thấy ngứa ngáy, nhẹ giọng đáp lại: “Ừm.”
11.
Vào bữa sáng hôm ấy, nàng đã đè ta lên tường rồi hôn bất chấp. Đến mức ta tưởng đâu mình đã phải ra đi vì ngạt thở rồi.
Nàng hôn nhè nhẹ lên khắp người của ta rồi cắn lên cổ để hằn lại dấu răng, và nàng đã nói với ta như thế này: “Ta muốn đánh dấu, muốn cho cả thiên hạ biết về mối quan hệ của ta và muội.”
Ta choàng tay qua cổ của nàng, nở nụ cười thật tươi: “Muội cũng muốn!”
Và cứ thế ta với nàng quằn quại cả buổi sáng cùng nhau tới trưa mà lết ra khỏi phủ. Nàng dắt tay ta đến thư phòng của phụ hoàng ta, tuy rằng nàng siết rất chặt nhưng vẫn thấy được sự dịu dàng từ nàng.
Khi đến trước thư phòng, hai người bọn ta đã bị thái giám cản ở ngoài.
“Hai vị không thể làm phiền bệ hạ đâu ạ.”
Ta không thèm quan tâm đến người này cho lắm nên liền cất tiếng gọi: “Phụ hoàng ơi, là con đây, con muốn nói với người về chuyện này.”
Giọng nói từ bên trong vọng ra: “Là Vi Vi đấy à? Con mau vào đây đi.”
Thái giám thấy như vậy cũng không cản bọn ta nữa mà mở cửa mời vào.
hongduala9
Ngay khi vừa bước vào phụ hoàng liền đứng dậy định chạy tới để ôm ta, thì thấy có sự hiện diện của Tế Nguyệt nên đã dừng lại giữa chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoi-chuong-im-lang/chuong-4.html.]
Nàng quỳ xuống hàng lễ: “Bệ hạ vạn tuế.”
“Miễn lễ.”
Người quay sang nhìn ta với ánh mắt trìu mến lạ thường: “Con đến tìm ta có chuyện gì sao?”
Ta vẫn cảm thấy lạ lắm, không được quen với ánh nhìn này nhưng nghĩ đến tình phụ tử thì cảm thấy cũng không kì.
Ta trả lời câu hỏi của người: “Phụ hoàng ơi, nhi thần và Nguyệt tỷ đang yêu nhau ạ.”
“Người có thể tác thành cho bọn con được không ạ?”
Ta có thể nhìn rất rõ vẻ mặt lúc này của người, từ sững sờ đến xanh xao. Có vẻ như người thực sự rất khó chấp nhận việc này nên đã im lặng rất lâu.
Bầu không khí cũng vì vậy mà trầm thấp hơn, không có một chút tiếng động nào cả.
Đến khi ta định rời đi thì người đã khó khăn nói thành một câu: “Cũng không phải là không được, ta đã không quan tâm suốt thời gian qua nên bây giờ con muốn gì ta đều có thể thuận theo.”
“Nhưng con có chắc chắn không? Nếu đây là tình cảm nhất thời thì sau này hai người các con sẽ như thế nào?”
Nàng ấy ngay lập tức phản bác: “Bẩm bệ hạ, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu ạ!”
Phụ hoàng của ta ngồi xuống, chất giọng trông điềm tĩnh hơn: “Có gì để chứng minh không?”
Nàng không nói một lời liền hôn ta, sau đó lại quay sang nói: “Thần sẽ làm hành động y như vậy trước mặt tất cả quan lại.”
Phụ hoàng cười phá lên và tán thành với kết hoạch này của nàng.
12.
Chúng ta đã quyết định sẽ công khai vào ngày mừng thọ của phụ hoàng, khi đó chắc chắn tất cả quan lại từ thấp đến cao đều sẽ tham gia và họ sẽ chứng kiến hai người con gái bọn ta yêu nhau.
Một sự việc chưa từng xảy ra ở lịch sử.
Nhưng ta đã nhận được sự đồng ý của phụ hoàng rồi, những người qua lại đó có thể làm gì được ta sao? Thậm chí ta còn tự mình từ bỏ tư cách tranh quyền thừa kế nữa nên không cần phải sợ gì hết.
Ít nhất là như vậy, còn thế lực của nàng nữa. Ta sợ rằng họ sẽ không để ta và nàng yên, vì nếu công chúa và nhà nàng kết tình đồng minh thì chỗ đứng của họ sẽ bị lung lay.
Có điều, ta không quan tâm, mặc kệ đám người đó đi!