[HOÀN/ZHIHU] PHẢN CÔNG - C17-end
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:07:39
Lượt xem: 831
14.
Kim đồng hồ quay trở lại tám năm trước.
Chiều hôm đó sau giờ học, Mạnh Ninh lại gọi tôi lại và chửi mắng tôi thậm tệ. Cô ta không để tôi đi cho đến khi tôi có thêm vài vết thương mới trên lưng. Tôi ấn vết bầm tím trên môi, rồi bước lên xe buýt. Nó lắc lư về phía trước và tôi hơi khó khăn khi kéo tay vịn. Đột nhiên, tôi thấy người phía trước đang gửi tin nhắn.
Cô ấy hỏi: “Anh đã quyết định đến thăm trường trung học cơ sở số 5 vào tuần tới chưa?”
Sau khi đối phương trả lời, cô lại gửi một câu khác.
“Chúng ta chưa cần báo với lãnh đạo nhà trường. Chín giờ sáng chúng ta sẽ tới để thăm không báo trước, tập trung vào các khu vực xung quanh ta ta tòa nhà giảng dạy và ký túc xá sinh viên. Đây là quyết định của lãnh đạo tỉnh.”
Tôi ghi nhớ ngày giờ đó và lặp đi lặp lại trong đầu. Cuối cùng, vào ngày lãnh đạo cấp trên đến thăm không báo trước, thấy họ từ xa, tôi chạy lại chọc giận Mạnh Ninh. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Điều duy nhất tôi không ngờ là hôm đó tâm trạng không tốt, cô ấy đã uống rượu và trở nên hung bạo hơn.
Tàn thuốc lẽ ra phải áp vào người tôi lại biến thành nước sôi trào ra từ tai tôi. Tôi gần như mất hoàn toàn thính giác. May mắn thay, trước sự chứng kiến của nhiều người, ngay cả nhà họ Mạnh cũng không thể cứu được cô. Mạnh Ninh bị kết án 9 năm tù vì tội cố ý gây thương tích.
Những người như tôi, xuất thân khiêm tốn, không có khả năng tự vệ. Vũ khí duy nhất chúng tôi có thể dùng là m.á.u thịt. Cận Trạch thích tôi nhưng anh ta chưa bao giờ coi trọng tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi quen với việc Cận Trạch xa cách mình, dù đã cầu hôn tôi, anh ta vẫn không chịu đối xử bình đẳng với tôi như những người xung quanh.
Vì thế, dù chúng tôi đã đính hôn, mẹ tôi vẫn thận trọng gọi anh ta là Cận tổng. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến khả năng tôi có ý đồ khác, cũng không nghĩ đến việc phải đề phòng tôi.
Anh ta và Mạnh Ninh coi tôi như một bông hoa tơ hồng hay một cây dây leo ký sinh, như thể tôi quá yếu đuối để có thể sống mà không có sự bảo vệ.
Khi đó, tôi không còn cách nào khác là im lặng bám lấy họ cho đến khi họ hút cạn m.á.u thịt của tôi và biến thành chất dinh dưỡng của riêng mình.
Nhà Tre nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố. Khi xe cứu hỏa đến, Mạnh Ninh đã chết. Cận Trạch vẫn còn thoi thóp. Anh ta tìm thấy tôi trong đám đông với đôi mắt mờ mịt và khó khăn lắm mới giơ ngón tay lên.
Tôi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, lao tới trong nước mắt, nắm lấy bàn tay đen sạm của anh ta.
Giống như một con bướm bị gãy cánh, tôi bay phấp phới bên cạnh của anh ta và bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoanzhihu-phan-cong/c17-end.html.]
"Cận Trạch, đừng rời xa em, đừng rời xa em..."
Những người xung quanh tỏ ra không thể tin nổi, có lẽ tất cả đều đang than thở về tình yêu chung thủy và sự vô thường của số phận chúng tôi.
Cận Trạch chậm rãi mấp máy môi, nhưng không thể nói được gì. Khi anh ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt mơ hồ chảy ra từ khóe mắt anh ta. Ngay khi được đưa lên xe cấp cứu, anh ta đã hoàn toàn mất nhịp tim và hơi thở.
Sau đó, nguyên nhân vụ tai nạn được tìm ra. Hóa ra gia đình Mạnh Ninh và cô ta cảm thấy bất bình khi nhìn thấy lễ cưới hoành tráng của Cận Trạch và tôi. Cô ta đã lén mua xăng và theo chúng tôi đến đây. Sau đó, khi chúng tôi đang ngủ, cô ta đổ xăng lên đốt nhà tre.
Mẹ của Mạnh Ninh phát điên khi nghe tin con qua đời. Tôi vui lòng gửi bà ta đến bệnh viện tâm thần. Vụ bắt nạt ở trường của Mạnh Ninh được báo cáo lại và không ai cảm thấy hối tiếc cho cô ta cả.
Mọi người chỉ thở dài rằng Cận Trạch là một người đàn ông tốt như vậy. Anh ta đã sẵn sàng giúp đỡ vợ của mình giải quyết nhà họ Mạnh và cùng c.h.ế.t vì cô ấy cùng với Mạnh Ninh.
Đèn flash bật lên, mắt tôi đỏ hoe trước ống kính, thể hiện rằng tôi sẽ kế thừa tâm nguyện cuối cùng của Cận Trạch và chăm sóc thật tốt cho tập đoàn Cận.
"Cả đời tôi chỉ thích anh ấy và tôi sẽ không bao giờ tái hôn."
"Trên đời này không có ai có thể yêu tôi như Cận Trạch."
"Tôi sẽ nhớ anh ấy mãi mãi."
Cuộc họp báo kết thúc. Tôi lên chiếc Lamborghini màu xanh nước biển mới toanh, dựa vào mép cửa sổ và xoa xoa thái dương sưng tấy.
Bệnh viện đột nhiên gọi điện, nói: "Cô Trần, mẹ cô tỉnh rồi."
Tôi gật đầu, yêu cầu tài xế quay xe, lái xe đến bệnh viện. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đỏ như máu, như pháo hoa trút lên trời.
Hóa ra mùa xuân đang đến.
(Hoàn văn)