Hoàng Tuyền Thôn Bạch Thủy - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-14 18:44:32
Lượt xem: 674
Tên ngốc đó như có trớn, nhìn tôi cười hề hề nói: “Ngon lắm, tôi phải ăn thịt cô, thịt của cô rất ngon.”
Bị điên hay sao vậy?!
Tôi ôm chặt lấy cái túi, nhanh chân chạy ra hướng đầu thôn. Chỉ là trên đường đi, tiếng chuông đó như âm hồn không tan cứ quanh quẩn bên tai. Các ông bà lão hai bên đường cũng nhìn tôi chằm chặp, không biết có phải do lời nói của tên ngốc đó hay là do những nguyên nhân khác, tôi cảm thấy những người ở đây dường như muốn ăn thịt tôi vậy.
Rất nhanh tôi đã chạy ra tới đầu thôn, nhưng Hứa Văn lại không có ở trên cầu.
Ở giữa cầu đã sửa được vài tấm ván gỗ, dường như chỉ còn trống hai miếng thôi.
Tôi nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy anh. Bây giờ đã bốn giờ rồi, nếu như càng chậm trễ thì e rằng phải ở đây qua đêm thôi. Tôi nhìn sang chỗ trống trên cầu, chắc là cẩn thận một chút thì có thể nhảy qua thôi. Tôi do dự một chút, không thấy Hứa Văn xuất hiện, liền vội chắc nịt bước lên cầu.
Chỉ là tôi chưa chạy được mấy bước, chú Trung đã đuổi theo ở phía sau.
Nhìn thấy tôi, ông vội vàng lên tiếng: “Cô gái, cầu vẫn chưa sửa xong mà, cháu ráng đợi tí nữa đi.”
“Không sao đâu, cháu xem có thể nhảy sang đó không.” Tôi trả lời.
Chú Trung lại đi tới vài bước rồi nắm chặt lấy cổ tay tôi: “Cô gái này, sao lại không nghe lời thế cơ chứ? Chính giữa cầu còn chưa sửa xong, lỡ như rơi xuống dưới là mất mạng như chơi. Nhanh lên, theo chú quay về.”
Sức lực của đối phương quá mạnh rồi.
Tôi cũng không thích người khác chạm vào tôi, liền vội lên tiếng: “Chú à, chú đừng kéo con, chú buông con ra trước có được không?”
Chỉ là chú Trung đó không chịu buông tay, cương quyết kéo tôi xuống cầu. Tôi bị kéo sang một bên, lại phát hiện trong bụi cỏ có một người đang nằm, tôi qua đó xem, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên bị chú Trung ôm chầm, tay kia giơ lên bụm lấy miệng tôi.
Hứa Văn đang nằm trong bụi cỏ!
Rốt cuộc chú Trung muốn làm gì?!
Tôi liều mình vùng vẫy.
Chỉ là sức lực của chú Trung quá lớn, trên tay còn có một mùi hương lạ, khiến cho tôi sặc không chịu được, giãy được vài cái liền ngất đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoang-tuyen-thon-bach-thuy/chuong-7.html.]
……
3.
Trong cơn mê man. Tôi cảm thấy bản thân như đã ngủ một giấc thật lâu, bên tai còn có người đang gọi tên tôi.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!” Giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai.
Tôi bất lực mở mắt ra, phát hiện bản thân bị nhốt trong một cái lồng sắt, ngồi cũng không ngồi được, chỉ có thể nhấc thân trên lên. Tôi men theo tầm nhìn nơi phát ra giọng nói, thì thấy trong một góc phòng còn có một cái lồng, Trần Dao Dao bị nhốt trong đó nhìn về phía tôi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, nhìn Trần Dao Dao và hỏi: “Nơi này là đâu? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại bị nhốt trong này?”
“Tiểu Nguyệt!” Trần Dao Dao nhìn tôi khóc lóc trả lời: “Tôi bị Hứa Văn lừa rồi! Hắn dụ tôi đến nhà hắn, khi vừa bước chân vào thì những người trong thôn liền bắt tôi lại. Tiểu Nguyệt, bà già kia nhốt mình lại nói tối nay sẽ đem mình đi ra sau núi để hiến tế, còn nói khi đó sẽ ăn thịt của chúng ta đấy!”
Tôi bị những lời nói này dọa sợ rồi, vội vàng dùng chân đạp chiếc lồng sắt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trần Dao Dao vẫn khóc lóc nói: “Vô dụng thôi, không ai biết chúng ta ở đây cả, chúng ta bị Hứa Văn gạt rồi, bà già kia nói Hứa Văn ra ngoài là chuyên gia đi lừa những cô gái trẻ về đây, tụi mình đều bị tên súc sinh đó lừa rồi.”
Nghe tới đây, tôi nhịn không được lên tiếng chửi cô ta: “Là cô đáng đời, chỉ có cô bị gạt thôi, chứ Hứa Văn không có gạt tôi!”
Sự thật là như thế, Hứa Văn không hề gạt tôi.
Từ những lời nói vừa nãy mà Trần Dao Dao nói, chính Hứa Văn đã gạt Trần Dao Dao đến đây, nhưng lại không có ý muốn gạt tôi. Thậm chí sau khi tôi đến thôn thì Hứa Văn cũng muốn tìm cách đưa tôi ra ngoài. Mọi thứ đều là do tôi trách nhầm Hứa Văn rồi, chả trách anh không muốn dẫn tôi về ra mắt, chả trách anh lại không muốn nói chuyện kết hôn với tôi, mọi thứ đều là do anh muốn bảo vệ tôi mà thôi.
“Cô nói cái gì vậy hả?” Trần Dao Dao khóc lóc hỏi tôi.
Tôi giận lên chửi cho một trận: “Tôi nói cô đáng đời đấy. Tôi xem cô như em gái ruột, vậy mà cô lại lén lút dụ dỗ Hứa Văn sau lưng tôi. Anh ta gạt cô tới đây, cô có c.h.ế.t thì cũng đáng lắm. Hứa Văn không hề gạt tôi, anh ta vốn dĩ không muốn tôi đến, là tự tôi tìm đến mà thôi!”
“Cô!” Trần Dao Dao bị tôi nói đến đơ người, lại khóc lóc nói, “Tôi đáng đời có được chưa, là hắn dụ tôi kia mà, ngay từ đầu tôi không có ý định đến với hắn đâu. Bây giờ có nói gì cũng vậy thôi, tụi mình đều phải c.h.ế.t còn gì!”
Chết???
Tôi sợ rồi, chân tôi không ngừng đá vào chiếc lồng sắt.