HOÀNG TỬ ẾCH VÀ NÀNG TIÊN CÁ - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:29:28
Lượt xem: 2,649
6
Bước sang thế kỷ mới chưa bao lâu, trên tường gạch đỏ, công nhân lại thay đổi khẩu hiệu tuyên truyền.
Chúc mừng năm ngoái đăng cai thành công Olympic.
Không biết đến lúc đó tổ chức Olympic sẽ ra sao?
Tôi buồn chán vươn vai, chuẩn bị xuống lầu mua bữa sáng.
Kết quả vừa ra khỏi phòng ngủ, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Trên bàn là ba bát đồ xào và một chiếc bánh bao trắng mềm.
Tôi bước tới, thấy Tiêu Minh Xuyên đang bưng hai bát cháo bí đỏ vàng óng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trông có vẻ đều do cậu ấy làm.
Không hổ là con trai tôi dạy dỗ tốt!
Tôi tự hào ngồi xuống, Tiêu Minh Xuyên cười gian tà lại gần tôi.
"Tối qua bố hỏi, quan hệ của chúng ta là gì!"
"Ai bảo ông ấy đánh con, con phải làm ông ấy ghen! Để ông ấy biết không chủ động là không theo đuổi được vợ! Ha ha."
Tôi suýt nữa phun cả ngụm cháo, ho sặc sụa.
Tiêu Minh Xuyên vội vỗ lưng tôi.
Đợi đến khi hơi thở bình thường, tôi mới nói: "Thực ra không cần giải thích, tôi đã có người thích rồi."
Mặt Tiêu Minh Xuyên đột nhiên cứng đờ, lập tức chuyển từ cười sang buồn.
"Đừng mà, mẹ, con chỉ đùa thôi..."
"Bố con rất yêu mẹ! Có một căn phòng đầy ảnh và đồ của mẹ."
"Đó là biến thái."
"Nhưng... mẹ không muốn bố, con phải làm sao?"
"Tùy duyên thôi."
Tôi tiếp tục ăn, không để ý đến cậu ấy nữa.
Dù đứa con trai này rất tốt.
Nhưng tương lai vốn dĩ nên đến tự nhiên, tôi sẽ không điều chỉnh theo tương lai đã được định trước ngược lại với quy luật tự nhiên.
Thấy tôi kiên quyết, Tiêu Minh Xuyên im lặng không nói gì.
Cậu ấy mang cơm canh vào phòng Tiêu Dã, rồi tự mình lặng lẽ ăn xong.
Chúng tôi cùng đi học, lần đầu tiên cậu ấy có giọng điệu trầm trọng hỏi tôi:
"Mẹ có nghe câu chuyện nàng tiên cá nhỏ chưa?"
"Khi hai người ly hôn và chia tay vài năm, bố đã kể cho con một phiên bản khác."
"Nàng tiên cá nhỏ nghịch ngợm, bị ông chủ xấu bắt lên bờ mua bán, vì không nghe lời nên bị d.a.o cứa đuôi cá, rời xa đại dương nàng tiên cá nhỏ dần lụi tàn."
"Thiếu niên làm việc cho ông chủ xấu, kể từ khi gặp nàng tiên cá nhỏ, mỗi đêm đều đổ vài thùng nước biển lên nàng tiên cá, cậu ta dùng toàn bộ tiền làm thêm để mua thức ăn cho nàng tiên cá."
"Nàng tiên cá nhỏ dần hồi phục sức sống và sắc đẹp, nhưng lại khiến ông chủ xấu nảy sinh ý đồ xấu, thiếu niên liều mạng bảo vệ nàng tiên cá, đưa nàng trở lại biển."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoang-tu-ech-va-nang-tien-ca/3.html.]
Tiêu Minh Xuyên dừng lại.
"Sau đó thì sao?" Tôi không nhịn được hỏi.
Nhưng mơ hồ, tôi cảm thấy như mình đã biết kết cục.
"Sau đó thiếu niên mỗi ngày đều ra biển chờ đợi."
"Nhưng nàng tiên cá nhỏ dường như đã quên cậu ấy."
"Cậu ấy nghĩ, có phải vì cậu không phải hoàng tử, nên không thể là bến đỗ của nàng tiên cá nhỏ hay không?"
"Hoặc có thể, đây chỉ là một giấc mơ, cậu ấy không tránh khỏi bị ông chủ xấu đánh, đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Bố cậu xem nhầm truyện cổ tích rồi."
Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng nói.
Nhưng thực ra—
Theo lời kể của Tiêu Minh Xuyên, một số ký ức bị lãng quên như ùa về trong đầu.
Đó là những thứ tôi không dám nhớ lại.
Đau đớn, u ám và sợ hãi.
Tại sao trong ký ức căn phòng nhỏ đó luôn đầy tiếng khóc?
Dường như có người đứng chắn trước chúng tôi, anh ta gầy gò, bướng bỉnh, cố chống cự.
Nhưng tôi vẫn không thể nhìn rõ mặt anh ta.
Ký ức cuối cùng đọng lại trong nước mắt của bố mẹ.
Họ nói: Chỉ cần tìm lại được con, Dao Dao, quên những đau khổ đó đi.
7
Ký ức mờ nhạt như một giấc mơ, nhưng không cần phải tìm cha mẹ xác nhận, tôi biết tất cả đều là thật.
Tôi có chút lo lắng không biết phải đối mặt với Tiêu Dã như thế nào sau khi biết cậu ấy vừa thích tôi vừa là ân nhân cứu mạng của tôi.
Tôi nhìn về phía Bùi Vân ngồi ở hàng đầu.
Nhìn một lúc lâu, đầu óc trống rỗng. Bên ngoài cửa sổ truyền đến một trận ồn ào.
Tôi vô thức nhìn qua, thấy Tiêu Dã đang được một nhóm bạn bè vây quanh.
Ánh sáng xuyên qua tán cây chiếu lên khuôn mặt cậu, nửa sáng nửa tối.
Hình ảnh nhếch nhác của ngày hôm qua đã biến mất, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh, có chút thờ ơ, lười biếng.
Bỗng nhiên, cậu quay đầu lại.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu cũng có chút ngạc nhiên.
Trong sự lúng túng, cậu mỉm cười nhẹ nhàng, coi như chào hỏi.
Tim tôi đột nhiên lỡ một nhịp.
Đợi đến khi cậu đi qua, tôi mới nhận ra hình như có gì đó không đúng.
Tôi nắm lấy mặt đang nóng bừng, lo lắng quay sang hỏi bạn cùng bàn là Phương Phương.
"Cảm giác thích một người là như thế nào?"