Hoàng Hậu Cũng Cần Thi Cử - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-10 23:26:08
Lượt xem: 16
Hắn hắng giọng nói:
“Trẫm sẽ thưởng cho nàng mỗi khi thi đậu một môn.”
Ta cười gượng: “Hoàng Thượng, thần thiếp trời sinh ngu dốt, không có phương pháp học tập nào hiệu quả đâu ạ…”
Hoàng Thượng mỉm cười bí ẩn: “Nếu nàng đậu, trẫm sẽ ban cho một tấm tơ lụa tiến cống, không phải loại bình thường. Đưa ra ánh mặt trời sẽ sáng lấp lánh, dùng may váy thì đúng là nhất phẩm.”
Nghe xong, ánh mắt ta bừng lên sáng rỡ. Ta nắm chặt tay, thề son sắt: “Hoàng Thượng, thần thiếp nhất định sẽ học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến tới!”
Hoàng Thượng thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết ấy, gật đầu hài lòng, không nói thêm, chắp tay sau lưng rời đi. Ta cúi xuống nhìn, mới phát hiện chiếc đai lưng vàng óng vẫn còn nằm gọn trong tay.
Nhìn bóng hắn đã khuất, ta nhanh chóng nhét đai lưng vào tay áo, chỉ mong rằng dây quần của Hoàng Thượng đã được buộc thật chắc chắn rồi.
Trong những lúc phải học thơ, ta đặc biệt thích quấn lấy Liễu Nhi. Nàng đọc một câu, ta liền đối lại một câu, cứ như thật là siêng năng.
Nhưng chắc là do đêm dài ở lãnh cung đã quá chán chường rồi. Mấy hôm nay trời lại trở lạnh, sáng nào vừa tỉnh dậy ta cũng thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng. Vậy nên cứ dậy được năm phút, ta lại kéo chăn, thở dài nằm xuống ngủ đến tận giữa trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoang-hau-cung-can-thi-cu/chuong-4.html.]
Mơ màng trong giấc ngủ, hình như có ai đó đứng bên giường, ngâm nga khe khẽ: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng....”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Nghe thấy câu thơ, phản xạ tự nhiên khiến ta bật dậy, đáp ngay: “Cúi đầu ngắm heo quay.”
Ta dụi mắt, mở mắt ra thì thấy Hoàng Thượng đứng ngay đầu giường, nhìn ta chằm chằm. Hắn đưa tay chạm vào trán ta, mặt đầy vẻ nghiêm nghị, lắc đầu chậm rãi: “Trẫm đã cố hết sức, nhưng nàng không cứu được nữa rồi.”
Liễu Nhi nghe thế, bỗng gào lên một tiếng: “Nương nương…!”
Khoan đã! Từ từ đã nào! Ta còn chưa c.hết đâu mà!
Hoàng Thượng hôm nay đeo bên hông một chuỗi hạt ngọc lấp lánh, trông cứ sáng loáng làm ta hoa hết cả mắt. Ta đưa tay lên trán, uể oải thì thào: “Hóa ra là Hoàng Thượng…”
Hoàng Thượng hắng giọng nói: “Nàng bị phong hàn, trẫm đặc biệt cho phép nàng ra khỏi lãnh cung vài ngày, đến cung khác mượn sổ ghi chép mà ôn tập. Không cần lo việc bỏ bài đâu.”
Liễu Nhi nói: “Nếu nương nương cảm thấy không khỏe, ngủ không ngon, thì cũng có thể đếm cừu.”
Ta nghe vậy, không nhịn được lăn ra giường, khàn khàn bảo: “Liễu Nhi, bổn cung có ngủ không nổi cũng đâu cần đếm cừu để dỗ giấc…”
Hoàng Thượng cau mày hỏi: “Vậy ái phi đếm gì để ngủ?”