Hoàn tục - 8 (FULL)
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:18:48
Lượt xem: 267
Ta ngước mắt nhìn, Tạ Hoài Giác mặc trên mình bộ quần áo tế, cúi mắt nhìn ta, khuôn mặt gầy gò, giống y như một vị Bồ Tát mặt ngọc. Khi ta nhận lấy nén hương thơm kia, ngón tay hắn bỗng nhiên run lên. Mí mắt hơi nhướng lên, đôi mắt nâu trở nên sẫm màu hơn. Rõ ràng trong miệng hắn còn đang niệm kinh, nhưng cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt lại hoàn toàn trái ngược.
Hắn vô thức cuốn lấy đầu ngón tay, không cho ta nhận lấy nén hương dễ dàng. Dục vọng cá nhân quanh quẩn không dứt trong những tiếng kinh tụng kinh trầm bổng, như là con cá đang bơi bị ép thả vào nước sôi, từ một chút gợn sóng nhỏ, biến thành càng thêm nôn nóng, không khống chế được mà giãy dụa.
Âm thanh của bài kinh ngày càng lớn. Bên cạnh ta, mọi người lần lượt đứng dậy, ném nén hương đang cháy vào trong tế lô, làn khói dày đặc bay tới tận trời, màn mưa cũng không ngăn được ngọn lửa hung hãn bốc lên.
Ta đành phải ngẩng đầu nhìn hắn lần nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, chậm rãi niệm: "A di đà phật.” nhưng ánh mắt của hắn không rõ ràng, cứ như những lời hắn nói ra căn bản không phải là bốn chữ này.
Tạ Hoài Giác né tránh ánh mắt của ta, buông lỏng tay, đi thẳng về phía người kế tiếp. Ta cầm nén hương, không chút do dự đứng lên, ném vào lò tế.
Cả triều thần từ cận thần, công tước ..có mặt cùng Hoàng thượng dâng lên lễ vật, khẩn cầu trời cao ngừng mưa lớn. Đây là nghi thức tế trời long trọng nhất trong triều đại của ta. Từ sáng đến trưa. Sau khi nghỉ trưa ngắn ngủi, lại tiếp tục tế bái.
Ta nhìn bầu trời âm u, luôn cảm thấy có loại linh cảm chẳng lành. Bỗng nhiên tiếng ầm ầm càng lúc càng tới gần, không giống như là từ phía chân trời truyền đến, mà càng giống như là ngay ở ngoài thành hơn.
Tiếng ầm ầm ngày càng rõ hơn. Có thị vệ lớn tiếng hô gào: "Lũ lụt tới rồi, tường thành và cửa thành đều đã bị phá hủy, nước lũ tăng cao, muốn tràn cả vào Huyền Vũ môn.”
Tất cả mọi người cuống quít chạy trốn. Ta lập tức đứng bật dậy, phụ thân ta vẫn còn ở trong Vương phủ, không biết người có an toàn hay không. Thị vệ lập tức dẫn mọi người đến thiên điện trên cao hơn tạm thời lánh nạn.
Trong lúc mọi người chen chúc, xô đẩy, thiếu chút nữa ta ngã sấp xuống. Có người vững vàng đỡ lấy ta, cúi đầu, che mặt nói: "Vương tiểu thư, cẩn thận!”
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thì ra hắn cũng tới đây nhưng luôn trốn trong hàng ngũ cấm quân, không chịu chào hỏi ta. Trong màn mưa, ta gọi: "Dữu Ôn!”
Hắn ngẩn người. Ta kiên quyết gọi to: "Dữu Ôn.”
Lúc này Dữu Ôn mới quay đầu lại.
(Nếu nàng muốn biết ta là ai, vậy có nghĩa là duyên phận giữa hai chúng ta không bị cắt đứt.)
Lúc này hắn mới ý thức được cuối cùng ta vẫn quyết định nhìn xuống hai chữ hắn viết kia, mặt mày trong nháy mắt dịu lại, nụ cười nhếch lên theo khóe miệng.
Nhưng trong nháy mắt, lũ lụt bất ngờ không kịp đề phòng ập vào cửa cung, cuốn ta cùng mấy người khác vào trong đó.
12
Ta chưa bao giờ từng nghĩ tới, dòng nước ấm áp, mềm mại như thế, lại ồ ạt như sóng lao tới, có thể khiến cho trước mắt người ta trắng xóa, ngước ngập ngang người. Khi ta lấy lại tinh thần, ta đã bị nước cuốn vào sát tường cung.
Xa xa, mọi người tán loạn bỏ chạy. Có nam nhân mặc pháp bào, cuống quít chạy đến chỗ cao, rồi lại dừng lại, hắn do dự nhìn vào ánh mắt của mọi người nhưng cuối cùng vẫn quay đi. Một số người đã chạy được đến nơi an toàn và quay lại nhìn ta.
“Là một cô nương.”
“Tiểu thư Vương gia.”
“Những người khác trong nhà nàng ấy đâu, nhanh cứu nàng ấy.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, nam giới bên ngoài vào cứu giúp, khó tránh khỏi có đụng chạm da thịt, cứu lên sợ bị người khác chỉ trích.”
“Hơn nữa, ta nghe nói tiểu thư Vương gia tính tình cực xấu, còn bị từ hôn.”
Ta nghiến răng nghiến lợi, hoảng loạn duỗi chân, cố gắng bơi tới bục cao còn chưa bị nước nhấn chìm, nhưng một con sóng đánh tới làm ta đột nhiên hôn mê, bị nhấn chìm xuống.
Trong mơ mơ màng màng, có người ôm lấy ta, bơi về phía bục cao. Bàn tay hắn vỗ vào lưng làm ta ho sặc nước miếng, cảm giác như mình hít thở không thông. Hồn phách của ta như là nhẹ nhàng lơ lửng bay lên trên không trung, càng bay càng cao.
Tiếng mọi người lao xao xung quanh không ngừng truyền đến.
“Dữu tướng quân, hay là chờ thái y đến chữa trị cho Vương tiểu thư đi.”
“Nơi này tất cả đều là người của các gia tộc, ngài lại chưa thành thân, trước mắt bao nhiêu người như vậy không nên thân mật với nữ giới như thế, cho dù là tình thế cấp bách, cũng nên suy nghĩ cho mình một chút.”
Hắn nhẹ giọng đáp: "Không sao cả. Ai muốn nói gì thì cứ nói, nhưng nói ta là được rồi, không liên quan gì đến nàng ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-tuc/8-full.html.]
Ta chợt cảm thấy có cái gì đó nóng bỏng phủ lên môi mình, luồng không khí cứu mạng truyền vào trong lá phổi đang đau nhức của ta. Ta ho khan, mở mắt ra, phủ phục trên mặt đất, phun nước ra.
Ta đã sống lại.
Ta yếu ớt nằm trên mặt đất, Dữu Ôn vùi đầu, nửa khóc nửa cười che mặt. Ta nhếch miệng cười với hắn. Ta đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, có một cậu bé mập mạp luôn thích tìm ca ca ta chơi cùng. Bọn họ chơi trốn tìm, bảo ca ca ta bịt mắt đứng trong vườn đếm.
Cậu bé mập mạp kia nhân cơ hội nháy mắt với ta, vụng trộm cầm thanh kiếm hoặc cây côn nhỏ, múa may, lắc lư trước mặt ta.
Ta mỉm cười và vỗ tay khen ngợi làm hắn hưng phấn, mất đà ngã đặt m.ô.n.g xuống đất. Lúc ấy, hắn cũng là nửa khóc nửa cười che mặt, cực kỳ ngại ngùng.
Ta ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Dữu Ôn: "Vừa mới bị ngâm nước, có phải ngươi lại bị bệnh rồi phải không?"
Dữu Ôn thành thật thừa nhận: "Trước kia đều là ta đều giả bệnh thôi, ta không yếu ớt như vậy.”
Ta nhìn hắn không chớp mắt. Hắn chợt hiểu ra: "Quả thật ta có chút bệnh, bệnh sắp c..hết rồi. Nghe nói trong đình thủy tạ ở quý phủ rất yên tĩnh, muốn đến chỗ huynh trưởng nàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không biết có thể hay không?”
Ta cười nhẹ: "Được chứ.”
Trong lúc vô tình ta nhìn thấy Tạ Hoài Giác. Hắn đứng bên ngoài đám đông, mái hiên cung điện nặng nề như muốn rơi xuống vai hắn. Hắn không dám nhìn ta. Ta nghĩ hắn không thực sự thích ta, chẳng qua là người sống trong mưu mô tính kế, lần đầu gặp được người giúp mình mà không cần báo đáp nên mất thần trí mà thôi.
Tạ gia, danh dự, địa vị, quyền thế. Những thứ này được đặt lên hàng đầu trong lòng Tạ Hoài Giác, hơn bất cứ chuyện gì, hơn bất cứ người nào, giống như là gánh nặng nặng nề mà vinh quang nhất.
Hắn là thần đồng của Tạ gia, là niềm hy vọng của tương lai. Hắn không thể thoát khỏi nó suốt cả đời này.
Ta nghĩ, đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy Tạ Hoài Giác.
13
Ba tháng sau. Tường thành đã được xây dựng lại như mới.
Ca ca ta cũng từ Quan Trung trở về, nuôi được một bộ râu rất đẹp. Ca ca nói, lần này là huynh ấy vô tình tham gia cùng nhưng lại được Tạ đại nhân ghi nhận công sức. Tạ đại nhân khen ngợi ca ca là người thành thật có khả năng, tiến cử huynh ấy làm một chức quan có thực quyền. Lũ lụt cũng được thuận lợi xử lý.
Một ngày nào đó, trăng sáng sao thưa, trong phủ chúng ta tổ chức một bữa tiệc đoàn viên. Dữu Ôn ôm lấy mình, vẻ mặt đầy uất ức, để mặc cho đại ca ta đấm. Đại ca ta cười càn rỡ: "Ha ha ha, muội phu tương lai, để ta xem sau này ngươi còn dám đánh ta không, xem ta xử lý ngươi như vậy!"
Trưởng công chúa dẫn theo Tiểu Phong đến, nàng ấy vui tươi hớn hở ném một khối bạc về phía nam vũ công trên sân khấu thủy tạ. Tiểu Phong bĩu môi, vẻ mặt còn uất ức hơn cả Dữu Ôn.
Trưởng công chúa ngay cả đầu cũng không quay lại, thuần thục đưa cho hắn một cái khăn: "Đừng khóc.”
Tiểu Phong đáp: "Ta cũng biết hát hí khúc, sao không thấy công chúa cho ta bạc?"
Trưởng công chúa: "Ngươi làm tổn hại ít nhất cũng hơn một trăm chiếc khăn tay của ta, treo cổ không thành còn làm hỏng mấy cây hoa quý hiếm trong hậu viện, ngươi còn hỏi tại sao?"
Mông Tiểu Phong vững như đá: "Vậy thì ta đi là được rồi, công chúa ghét bỏ ta như thế, ta lập tức đi cho người vừa lòng.”
Trưởng công chúa ôm lấy Tiểu Phong, chuyển đề tài: "Không phải nói muốn hát hí khúc sao, ngươi hát đi, bảo bối.”
Tiểu Phong liền ngân nga hát lên:
“Đừng nói, giai kỳ như mộng khó tìm.
Ta rõ ràng thấy ngươi phiêu phiêu dục tiên triển thải bình.
Đừng nói, Vân Hán xa xôi tinh hà xa xôi.
Ta mong gặp lại, kim phong ngọc lộ nhiễu tường vân.”
Ta ngước mắt nhìn Dữu Ôn, thấy hắn cũng đang nhìn ta nở nụ cười. Ánh mắt sáng lấp lánh như ngọc.
Vào khoảnh khắc tươi đẹp này, chỉ mong hàng năm đều có ngày hôm nay, khoảng khắc nào cũng như thế này.
(HẾT).