Hoàn tục - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:16:44
Lượt xem: 204
3
Ta vội vàng nói: "Không cần đâu.” rồi quay người định rời đi, chợt nhận ra tiếng tụng kinh đã dừng lại từ lâu. Có người bước nhanh không ngừng tới trước cửa phòng giam.
“Vương Vi Ca.”
Giọng nói kia bình tĩnh, rồi lại mang theo chút bối rối khó hiểu. Nếu là trước kia, khi ta nghe thấy hắn gọi tên mình, đều không thể chờ đợi được mà nóng lòng ngẩng đầu lên, vui vẻ vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, chia sẻ không ngừng với hắn về mẫu thêu hôm nay mới học được hay bài thơ mới mà phu tử vừa đọc.
Ta sẽ say sưa ngắm nhìn đôi mắt màu nâu sẫm của hắn. Dưới ánh sáng mắt trời, ánh mắt kia dịu dàng, trong suốt mang theo vẻ lãnh đạm khó nắm bắt, xinh đẹp như con hươu mà ta và huynh trưởng tình cờ bắt gặp trên cánh đồng tuyết khi trở về từ quận Lang Gia.
“Vương Vi Ca!”
Tạ Hoài Giác thấy ta không ngừng bước, cũng không quay đầu lại bèn cất tiếng gọi một lần nữa, âm thanh to hơn nhiều.
Nhưng ta vẫn bước đi rất nhanh. Tiếng gọi lạnh lùng kia nhanh chóng bị ta bỏ lại phía sau, xung quanh rất nhanh trở lại yên tĩnh.
Ra khỏi ngục giam, xe ngựa của huynh trưởng đang đợi ta ở cửa.
Ở kinh thành đã mưa liên tục mấy ngày, ta hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Huynh trưởng đỡ ta lên xe, ta còn chưa kịp ngồi vững đã bị huynh ấy tức giận hỏi: "Muội có gặp tên giặc kia không?"
Ta bật cười lắc đầu: “Muội đến đây không phải vì muốn gặp hắn.”
Ta nghiêm túc nói "Mấy năm nay tính tình Bệ hạ thay đổi rất nhiều, thái giám nắm quyền, triều đình vốn rất bất an rồi. Hôm nay nếu Tạ gia không còn nữa, môi hở thì răng lạnh, kế tiếp sẽ đến lượt Vương gia chúng ta. Huống hồ, năm nay mưa nhiều, muội sợ sẽ xảy ra thảm họa lương thực. Tạ đại nhân rất giỏi kiểm soát lũ lụt, cứu trợ thiên tai, nếu như không có ngài ấy, e rằng năm nay sẽ sinh đại loạn.”
Đại ca ta nặng nề thở dài: "Muội muội.”
Ta nói: "Đứng trước việc công không nên xen lẫn việc tư. Cho dù muội và Tạ Hoài Giác có mối thù sâu sắc, muội cũng không thể để mặc cho tiểu nhân thỏa sức nắm quyền, mưu hại trung thần. Ca ca, cơm ăn áo mặc của chúng ta dựa vào người dân khắp chốn. Chúng ta sao có thể vì tâm tình của mình không tốt mà làm liên lụy đến bọn họ phải chịu khổ được chứ?”
Ca ca ta tự hào cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, Vương gia ta xuất hiện một nữ nhân ôm hoài bão lớn. Chỉ cần muội đừng nhớ tới tên giặc kia, muội muốn cái gì, ca ca cũng cho muội cái đó. Cho dù tên giặc kia làm liên lụy đến hôn sự của muội, muội cũng đừng lo, chúng ta thà không có chứ không vơ bừa. Nếu không tìm được người xứng đáng với muội, ca ca cam tâm tình nguyện nuôi muội cả đời.”
Ca ca vỗ nhẹ vào vai ta, sau đó vén rèm, xoay người ngồi lên lưng ngựa. Như sợ người khác không biết, huynh ấy cưng chiều muội muội nhà mình, tình nguyện đội mưa tự mình đánh xe cho ta.
4
Ta vào cung bái kiến biểu mẫu, chính là Hoàng hậu đương triều. Người có tính tình ôn hòa, lương thiện, nghe xong chuyện ta nhờ cậy, sảng khoái nhận lời.
Người còn kêu ta ở lại dùng bữa, đúng lúc Trưởng công chúa tới thỉnh an. Vị biểu tỷ này của ta luôn luôn làm mọi việc theo ý mình, miễn là không vi phạm vào quy củ, từ trước đến nay rất thông minh và trong sáng.
Tỷ tỷ luôn tươi cười ngắm ta, biểu mẫu vừa mới rời đi, liền vội vàng dẫn ta về phủ công chúa, kiên quyết lôi kéo ta đòi uống rượu. Ta không so được tửu lượng với tỷ ấy, chẳng mấy chốc đã say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-tuc/2.html.]
Trưởng công chúa nắm vai ta, nhân cơ hội nói: "Biểu muội, ta có một món quà lớn muốn tặng cho muội, ở ngay sương phòng phía đông kia. Muội cũng đừng cảm thấy món quà quá nóng bỏng, đến lúc đó xấu hổ không dám ngước mắt nhìn.”
Trong lòng ta khẽ động. Chẳng lẽ chính là tiểu quan của nàng? Ta vừa định từ chối thì Trưởng công chúa xua tay: "Mấy ngày, phụ hoàng nay không vui, ta sợ gặp phải rắc rối nên đưa người ra ngoài tránh nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như muội thích thì cứ việc thu nhận, còn nếu không thích thì coi như giúp ta một việc, thay ta che giấu vài ngày. Chờ qua vài hôm tính tình phụ hoàng khá hơn, ta lại đón người về, muội thấy như thế nào?"
Hôm nay ta đã nợ biểu mẫu một ân huệ. Cho dù muốn cự tuyệt Trưởng công chúa, cũng không thể nói thẳng ra nên chỉ có thể cầm ly rượu, bật cười không nói gì.
Trưởng công chúa vỗ vỗ bả vai của ta: "Không phải trước đó vài ngày muội gặp xui xẻo với nam nhân hay sao? Hôm nay bổn công chúa sẽ cho muội biết, nam nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, Tạ Hoài Giác không phải là quý hiếm. Trước tiên muội cứ gặp qua trước, nếu thật sự không thích thì từ chối cũng không muộn. Muội yên tâm, người trong phủ Công chúa ta ai nấy miệng đều kín như bưng, không dám buôn chuyện ra ngoài.”
Ta còn từ chối nữa thì chính là không cho người khác thể diện, đành phải cắn răng, đứng dậy hành lễ rồi bưng chén rượu, bước thấp, bước cao, ngơ ngác đi về phía đông viện.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức ta suýt nữa hoài nghi mình đã đi nhầm đường thì rốt cục ta nhìn thấy một bóng đèn lồng mờ ảo. Trên tờ giấy trắng dán trên cửa sổ, phản chiếu đường nét gò má mạnh mẽ của một nam nhân.
Ta dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bước những bước đi nặng nề, đẩy cửa đi vào. Người nọ nghe thấy tiếng động ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy là ta, lại chậm rãi từ từ buông lỏng.
Ánh mắt dán chặt ở trên người ta, chậm rãi cuộn lại cuốn sách trong tay và cất nó đi. Quả thật không hổ là người của Trưởng công chúa. Đối với người lạ lần đầu gặp mặt, lại có thể tình cảm hấp dẫn như thế. Ta không thể không nhìn kỹ hơn một chút.
Đãi ngộ của phủ Công chúa có lẽ vô cùng tốt. Gương mặt người này hết sức bình thường, cũng đeo trâm ngọc kim quan, cả người mang theo khí chất quý tộc. Đôi mắt hắn sâu thẳm, hình như có chút huyết thống của người Khương. Sống mũi cực thẳng, dưới ánh nến, hàng mi ở mí mắt in xuống thành một hàng.
Người này có bả vai rộng, đôi bàn tay lớn, mặt mũi không giống như để dỗ dành nữ nhân, ngược lại trông giống như một võ tướng. Ta có chút nghi ngờ rằng mình đã tìm nhầm người.
Ta nhỏ giọng thăm dò: "Trưởng công chúa nói nàng sợ chọc giận khiến phụ hoàng không vui, bảo ta đưa tiểu quan xuất phủ, là ngươi sao?"
Người nọ chống cằm, cười cười, trả lời không chút do dự: "Phải.”
Vậy thì đúng là người cần tìm rồi. Ta nói: “Vậy thì..đi thôi.”
Hắn nhướng mày: "Tỷ tỷ không định ngồi một chút sao?
Ta đỏ mặt: "Để làm gì?”
Hắn cố gắng kìm nén khóe miệng, che giấu nụ cười trên môi: "Ta muốn hỏi, tỷ tỷ không muốn ngồi trên ghế nghỉ một lát sao?”
Mặt mũi thế này, cũng dám làm loạn lắm!
Ta xoay người, dứt khoát nói: "Không ngồi nữa, đi luôn bây giờ thôi. Ta sẽ báo với công chúa.”
Trưởng công chúa vẫn còn đang say sưa cùng hai mỹ nam trắng như ngọc uống rượu. Nàng nắm tay ta, dặn dò:
"Tiểu Phong là tiểu quan ta mua từ hoa lâu về, thân thể yếu đuối, nhạy cảm lại thận trọng, là một người rất am hiểu săn sóc người khác. Hắn chỉ có duy nhất một điểm không tốt, đó là nếu hắn biết muội còn trêu chọc tiểu quan nào khác bên cạnh nữa, nhẹ thì hắn khóc lóc ỉ ôi, mà nặng thì sẽ treo cổ tự tử trên cành cây phía Đông Nam để chứng tỏ tình cảm của hắn sâu nặng như biển cả.”
Ta không khỏi rùng mình. Yếu đuối, nhạy cảm, thận trọng là những từ ngữ để miêu tả nam nhân kia sao?