Hoán Hồn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:47:08
Lượt xem: 96
Trong nháy mắt, Tống Yến Thanh giống như lâm vào quá khứ ngọt ngào.
"Cô ấy... cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, dáng người cũng tốt."
“Tuy rằng dáng người của em cũng rất đẹp, nhưng mà... cũng không trách em được, không ai trên thế giới này tốt hơn cô ấy."
Ánh mắt của anh ta chuyển sang eo tôi: "Phụ nữ bình thường, làm sao xứng đáng trở thành vật chứa của cô ấy?”
“Tôi hết lần này tới lần khác chọn trúng em. Miểu Miểu, quả thật em nên vui vẻ chấp nhận.”
Da gà lập tức bao phủ toàn thân.
Loại lời này, tôi cảm thấy mối tình đầu của anh ta có sống lại, cũng sẽ cho anh ta hai bạt tai!
Anh ta vô tình hãm hại hai người phụ nữ.
Anh ta xứng sao?
Tôi ra vẻ nhẹ nhõm: "Vậy lúc đó hai người nhất định rất ngọt ngào phải không?"
Tống Yến Thanh rõ ràng cà lăm một chút.
“Cũng không... Không sai, chúng tôi lúc ấy rất hạnh phúc.”
Tôi hỏi anh ta: "Suýt nữa có được cô ấy là có ý gì?"
Tôi khẽ cười một tiếng: "Là bởi vì cái c.h.ế.t ngoài ý muốn của cô ấy sao?"
Tống Yến Thanh giơ tay ném một cái ly: "Câm miệng!”
“Cô biết cái gì? Cô ấy không chết, cô ấy sẽ trở lại!”
Anh ta đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái kẹp tóc, cài vào tóc tôi.
“Như vậy mới giống.”
Anh ta chép chép miệng, thần sắc say mê: "Lâm Miểu Miểu ơi Lâm Miểu Miểu, cô thật sự không biết, cô có bao nhiêu giống cô ấy."
"Ngay cả tên... cũng giống như vậy."
"Cô nói xem, đây có phải là quà ông trời ban cho tôi không?"
Tôi chỉnh lại tóc: "Thật sự giống như vậy sao?"
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tống Yến Thanh thâm trầm nhìn tôi chằm chằm: "Thật sự, rất giống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-hon-gehb/chuong-7.html.]
Tôi mỉm cười: "Vậy anh có đồng ý chụp chung một tấm ảnh với tôi không?"
Tôi nói chân thành: "Yêu nhau một năm, không phải anh cũng không muốn chứ?"
Tống Yến Thanh tràn đầy tự tin đồng ý: "Nơi này đã bị phong kín, cô trốn không thoát đâu.”
Anh mở camera phía trước, ngẩn người nhìn mặt mình.
Tôi bật cười thành tiếng: "Anh bị gì thế? Phải dùng máy làm đẹp của tôi.”
Trước ống kính, ánh trăng gì cũng phải rơi xuống cho tôi.
Tôi bĩu môi: "Đưa điện thoại cho tôi?"
Anh ta có chút cảnh giác, nhưng vẫn đưa cho tôi.
Tôi cẩn thận gỡ kính cường lực đã vỡ.
Tống Yến Thanh còn đang nói: "Chụp ảnh xong, liền ngoan ngoãn chờ nửa đêm, không nên giở trò nha~"
Một giây sau, tôi đột nhiên mở màn hình, đem phù chú nhắm ngay cửa gương!
Rắc một tiếng rất nhỏ.
Gương lập tức xuất hiện vết nứt!
Tống Yến Thanh kinh ngạc phát hiện, gương đồng hồ quả quýt trước n.g.ự.c giống như bị phủ một lớp bụi bặm, không chiếu ra được bóng người nữa!
“Con khốn!”
Tống Yến Thanh đột nhiên điên cuồng nhào về phía tôi: "Mày đã làm gì? Con khốn, mày đã làm gì thế?”
Tôi móc d.a.o ra: "Anh đến gần thêm một bước nữa, có tin là gương của anh sẽ vỡ không?"
Tống Yến Thanh quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tôi dùng d.a.o chỉ anh ta: "Cứ ngồi đó, đừng cử động.”
Anh ta gắt gao trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng mở điện thoại ra trò chuyện nhóm.
Tín hiệu không tốt lắm, nhóm chat rất lâu mới có tin mới.
Đã bị b.ắ.n lên rất nhiều cái, tôi vội vã trên mạng kéo, thình lình phát hiện nửa giờ trước tôi cầu cứu, chủ nhóm đã gửi một cái tin: [Lâm Miểu Miểu, địa chỉ sai rồi!]
[Chúng tôi đã đến khách sạn này, nơi này... không có phòng 1814.]