Hoán Đổi Thân Thể Với Kẻ Biến Thái - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-16 00:46:24
Lượt xem: 217
14
Ngày hôm sau, tôi vừa ngồi xuống chỗ trong lớp thì Lục Hà đã tìm đến tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng nói nhỏ: "Cố Kiều, ra ngoài."
Tôi bình tĩnh ngồi yên, chậm rãi gạt tay hắn ra: "Đừng làm loạn."
Lục Hà cố kìm nén cơn giận, vừa định lên tiếng thì bị một nam sinh trong lớp cắt ngang.
Tôi nhớ, cậu ta tên là Lương Thành Bính, là tên tay sai thân cận nhất của Lục Hà, cũng là đứa bắt nạt tôi nhiều nhất.
Cậu ta trực tiếp đẩy Lục Hà một cái, vẻ mặt khinh thường: "Cố Kiều, cậu được nước lấn tới hả, dám nói chuyện với Lục thiếu như thế?"
Cậu ta nắm chặt cổ tay Lục Hà, dùng sức đá vào bụng hắn, khiến hắn ngã lăn ra bên cạnh thùng rác.
Lục Hà ho khan hai tiếng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lương Thành Bính: "Cậu dám đánh tôi?"
Lương Thành Bính giẫm lên mặt Lục Hà, đạp mặt hắn vào đống rác, cười khẩy: "Ái chà chà, chuyện gì thế này Cố Kiều? Hôm nay cậu mới biết chuyện này à?"
Lục Hà vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng đều bị Lương Thành Bính ấn xuống.
Tôi chậm rãi đứng bên cạnh Lương Thành Bính, ánh mắt bình thản nhìn Lục Hà.
Hắn siết chặt nắm đấm, hung dữ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cong môi, khom người xuống, dịu giọng nói với Lục Hà: "Cố Kiều, mùi vị bị bắt nạt, cậu vẫn chưa nếm đủ à?"
Lục Hà, cậu còn chưa được nếm trải thế giới của tôi đâu.
Thế giới của kẻ bị bắt nạt đang rộng mở chào đón cậu, hoan nghênh đến với thế giới của tôi.
Cậu ấm bé bỏng của tôi.
Tôi đứng thẳng dậy, mỉm cười với Lương Thành Bính: "Chiêu đãi hắn tử tế vào."
Trước đây, Lục Hà cũng dùng giọng điệu tương tự, thản nhiên sai khiến Lương Thành Bính.
Lương Thành Bính đã đối xử với tôi thế nào?
Hắn sai Dương Vân và đám kia hắt sơn lên người tôi, rồi ném tôi lên sân thượng trường học để mọi người chiêm ngưỡng.
Sau khi làm nhục tôi đủ rồi, hắn lại cầm kim, châm từng mũi kim lên ngón tay, lên lưng tôi.
Hoặc là bật lửa đốt da tôi, xem tôi đau đớn giãy giụa.
Bây giờ Lương Thành Bính trả lời thế nào?
Hắn cười nham hiểm, nói: "Được, Lục thiếu."
13.
Ngồi im lặng trong lớp học, nghe giáo viên giảng bài.
Tôi có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Đã bao lâu rồi tôi không được sống yên bình như vậy, không phải lo lắng sẽ có người bất ngờ túm tay lôi tôi ra khỏi lớp.
Sẽ không có ai xé bài kiểm tra và sách vở của tôi, rồi bỏ gián và côn trùng kinh tởm vào ngăn bàn của tôi.
Sẽ không có ai nhốt tôi trong nhà vệ sinh, rồi liên tục hắt nước vào người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-doi-than-the-voi-ke-bien-thai/chuong-5.html.]
Tôi mở sách giáo khoa ra, sách của Lục Hà còn mới tinh, như chưa từng được sử dụng.
Không giống sách của tôi, vừa bẩn vừa rách, không biết bị người ta vứt ở đâu, rồi tôi nhặt về từng chút một dán lại phơi khô.
Bạn cùng bàn bên cạnh có chút kinh ngạc: "Lục... Lục thiếu... Sao hôm nay cậu khác thế?"
Tôi thu hồi ánh mắt, khóe môi nở nụ cười: "Ừ, nên đi xem trò vui rồi."
14.
Tôi rất quen thuộc với những trò của Lương Thành Bính và đám kia, vì vậy khi tìm thấy Lục Hà trong nhà vệ sinh, tôi không hề ngạc nhiên.
Đây là một nhà vệ sinh nữ bỏ hoang, ít người lui tới, cho dù có người nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi cũng sẽ không để ý.
Ai dám chọc vào người mà Lục thiếu gia để mắt tới?
Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn vệt nước thấm ra từ bên trong, nhướng cậu.
Chiêu trò của đám người này vẫn cũ rích như vậy.
Tôi giơ tay gõ cửa, giọng nói mang theo ý cười: "Lục Hà, cậu thấy thế nào?"
Lục Hà nghe thấy giọng nói, ho khan một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Cố Kiều, cậu tới rồi?"
Tôi vặn mở cửa nhà vệ sinh, cách nửa mét nhìn Lục Hà.
'Tôi' gần như không tập thể dục, thể chất rất yếu, vì vậy những chuyện này khiến tôi thường xuyên bị cảm.
Hắn ướt sũng, mặt cậu tái nhợt, đôi mắt đen láy, bình tĩnh nhìn tôi.
Nhìn Lục Hà bình thản như vậy, tay tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa: "Xem ra hôm nay cậu sống rất thoải mái."
Lục Hà cụp mắt xuống, cười khẩy: "Cố Kiều, trò mèo của cậu chỉ có vậy thôi."
"Chẳng phải chỉ là trả thù tôi y như cũ sao."
Tôi cười khẩy một tiếng.
Lục Hà ngẩng mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu cười cái gì?"
Tôi không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Lục Hà, chậm rãi nói: "Bây giờ tôi biết nhiều thứ hơn cậu đấy."
Sắc mặt Lục Hà thay đổi, ánh mắt âm trầm: "Cố Kiều, cậu đã nhìn thấy gì?"
Tôi nhìn thẳng vào Lục Hà, mặt không cảm xúc, nói với vẻ ghê tởm: "Cậu là một tên biến thái không hơn không kém."
15.
Gần tan học, Lục Hà mặc bộ quần áo ướt sũng, mặt cậu tái mét chặn tôi lại.
Đôi mắt hắn đen láy, đáy mắt không gợn sóng: "Chúng ta nói chuyện."
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lương Thành Bính đã chắn trước mặt hắn, bĩu môi vênh váo: "Cậu là cái thá gì mà cứ ba lần bảy lượt tìm Lục thiếu của bọn tôi, chẳng lẽ cậu thích Lục thiếu rồi hả?"
Một trận cười vang lên.
Lương Thành Bính tiếp tục nói: "Cậu xứng sao?"
Nghe những lời của Lương Thành Bính và đám kia, tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm Lục Hà, không có phản ứng gì.
Ngược lại, Lục Hà như thể 'Cố Kiều' thật sự, hắn trầm mặt xuống, trên mặt lộ ra vẻ không vui hiếm thấy.