HOÁN ĐỔI LINH HỒN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-30 16:01:14
Lượt xem: 720
01
Ở bên ngoài trường thi đại học có đám đông đang chen chúc nhau.
“Con trai, con mà thi được 300 điểm, bố sẽ thưởng cho con ba vạn tệ.”
“Nếu con thi được 600 điểm thì sao." Tôi lạnh lùng hỏi.
Dì Chu lắc lắc vòng eo, tựa vào bố tôi mỉm cười: "Đứa nhỏ này lắm điều thật đấy.”
Bố biết thành tích của tôi luôn nằm từ dưới đếm lên nhưng vẫn cổ vũ tôi nói: "Vậy thưởng mười vạn tệ.”
“Bố giữ lời.”
Thân thể mập mạp này đang toát mồ hôi, tôi cầm túi đựng dụng cụ thi để xua tan sự mệt mỏi.
Xuyên qua mấy tầng người, tôi nhìn thấy đôi mắt cá c.h.ế.t chóc của Trương Nhàn nhìn xung quanh: "Thời An à, mẹ biết con ở đây, mẹ sai rồi, con thi cho tốt nhé.”
Trong tay bà ấy có cầm theo bánh quẩy trứng gà, giọng sắc bén đó làm cho người ta không hài lòng chút nào.
Bố nghe thấy động tĩnh lập tức đội mũ đeo kính râm để ẩn mình.
Cánh cửa mở ra và tôi bước vào.
Trên giấy ký tên viết "Chu Hồng".
02
Ba ngày sau.
Thi thể của Thời An được vớt lên.
Phía trên t.h.i t.h.ể đã đắp vải trắng sau đó có hai người đàn ông khiêng đi, bố mẹ đi theo phía sau khóc.
Đột nhiên, tấm vải bố nhúc nhích, người vây xem sợ tới mức lui về phía sau, mắt thấy tấm vải trắng kia rơi trên mặt đất và có một con cua bò ra.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại bàng hoàng khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể nữ kia.
Cả người bị thương, quần áo rách rưới, toàn bộ t.h.i t.h.ể ngâm trong nước phồng lên thành bánh bao.
Trên cánh tay trái đeo một chiếc đồng hồ đã cháy đen.
Không thể tưởng tượng được khi còn sống cô gái này đã gặp những gì.
Cảnh sát nhanh chóng nhặt tấm vải rồi đắp lên thi thể.
Tôi và dì Chu đứng ở dưới ô che nắng cách đó không xa, uống nước trái cây, xem náo nhiệt.
Dì Chu kiễng chân cũng cảm thấy tiếc nuối như những người khác: "Ai u, đây không phải bạn học của con sao, sao lại c.h.ế.t thảm như vậy.”
Tôi nhìn thấy nụ cười trong mắt bà ta, giống như bà ta đang chia sẻ niềm vui khi An Thời c.h.ế.t với tôi vậy.
Tôi nở nụ cười, nếu như bà ta biết, cái người c.h.ế.t kia thật ra là con trai mà bà ta đã bỏ ra mười tám năm tâm huyết để nuôi dưỡng thì bà ta sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
03
Tắm xong, tôi đứng trước gương, lau đi hơi nước ở phía trên.
Nam sinh trong gương cao to mập mạp, người này có đôi mắt hoa đào giống như bố tôi, trong ba năm qua, ánh mắt đó vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
Rồi kéo tôi xuống địa ngục.
Tôi không hiểu, vì sao cậu ta lại bắt nạt tôi, vì sao bố tôi lại nói đó là lỗi của tôi khi tôi nói với phụ huynh về chuyện này.
Gần đây tôi mới nhận ra được một điều.
Tôi quen cậu ta từ lớp 10.
Thành tích của tôi tốt, trường trung học tư nhân trong thành phố mời tôi đến đó để học, toàn bộ học phí của tôi đều được miễn còn Chu Hồng phải tốn một số tiền học phí cao ngất ngưỡng để được vào.
Đa số những người trong đó không là con của những gia đình giàu có thì cũng là quý tộc.
Toàn thân Chu Hồng đều là hàng hiệu, mỗi ngày còn có người đến đưa cơm đầy chất dinh dưỡng cho cậu ta nhưng ở trong đó cậu ta cũng chỉ “bình thường” mà thôi.
Nhưng cậu ta rất biết lôi kéo lòng người.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-doi-linh-hon/chuong-1.html.]
Hoạt bát, hào phóng, biết ăn nói.
Cậu ta chỉ cần vài ngày để nói chuyện với người trong lớp, leo lên nhờ mối quan hệ, chỉ còn mình tôi.
Cậu ta dùng sức bóp nổ một cái chai rỗng, nắp chai giống như viên đạn đ.â.m vào lưng tôi.
Tôi đau đến mức trong mắt chảy ra nước mắt.
Cậu ta không xin lỗi mà ở phía sau lớp học tiếp tục chơi đùa với mấy nam sinh.
Tôi đặt bút xuống, đứng trước mặt cậu ta: "Nắp chai đập trúng tôi rồi.”
Cậu ta bày ra vẻ mặt vô tội, có người còn mỉm cười chế nhạo cậu ta: "Chu Hồng, không phải cậu thích cậu ta rồi đấy chứ, cậu đang cố gắng thu hút sự chú ý của người khác sao.”
“Đừng nói bừa." Cậu ta buồn bực nói: " Xin lỗi.”
Thái độ đó làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu nhưng đối với ta mà nói như vậy là đã đủ rồi.
Tôi không muốn gây rắc rối.
Không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.
Kỳ thi tháng tôi đứng thứ chín toàn trường, khi cầm phiếu điểm về nhà, bố tôi người hiếm khi nở nụ cười lại thở dài một cách đầy ẩn ý: "Đáng tiếc.”
Tôi không hiểu, rõ ràng tôi thi rất tốt…
Mẹ bên cạnh sẽ giải thích thay ông ta: "Nếu Tiểu An là con trai thì với thành tích này là có thể làm rạng rỡ tổ tông nhà mình rồi. Tiểu An, lần sau con cứ tiếp tục cố gắng tiến bộ thi được hạng nhất cho mẹ xem.”
Tâm trạng mẹ không tệ, trong bát của tôi có thêm một quả trứng gà.
Bà ấy bị xuất huyết khi sinh tôi và không thể có con thêm được nữa.
Trong trí nhớ của tôi, bởi vì không sinh được con trai nên cuộc sống của bà ấy không tốt lắm.
Đôi khi bà ấy đột nhiên lao tới rồi dùng cán lăn đánh tôi.
Theo quan điểm của bà ấy, tôi là người khiến bà ấy không thể sinh con được nữa. Mà việc bố không ghét tôi thì cũng đủ để tôi cảm thấy biết ơn rồi.
Tôi phát hiện ra lợi ích mà học tập mang lại, thành tích tốt, họ sẽ đối xử tốt với tôi tốt hơn một chút.
Đêm đó, tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, tôi chuẩn đứng dậy để đi rửa mặt thì đột nhiên bị ngã ngay xuống đất.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên và ai đó đã buộc dây giày của tôi vào xà ngang của bàn trong khi tôi đang ngủ.
Cái bàn cũng đổ xuống theo, sách từ trong ngăn kéo nối đuôi nhau đổ xuống, tôi nâng cánh tay lên bảo vệ đầu.
Động tĩnh quá lớn nên đã đánh thức tất cả bạn học đang nghỉ trưa.
Tôi luôn miệng nói: "Xin lỗi,đã làm ồn đến mọi người rồi.”
Còn chưa kịp tìm hung thủ thì tôi chợt nghe có người hô to: "Đậu má, đây là cái gì? Người đứng đầu lớp mà cũng đọc cái này à?”
Trên mặt đất có mấy quyển tạp chí khiêu dâm, mép sách của nó xoăn lại giống như đã bị đọc qua rất nhiều lần.
“Thời An, thì ra cậu là người như vậy sao!”
“Bất ngờ thật đấy, tôi đã hết buồn ngủ rồi.”
…
Tôi ngẩng đầu, không biết từ lúc nào camera trong lớp đã bị ai đó dùng kẹo cao su che lại
Bên xương cụt truyền đến đau đớn, tôi cố gắng hết sức để nghĩ nhưng cũng không nhớ ra mình đã đắc tội với ai?
Rất nhanh việc này đã bị đồn khắp trường, tôi bị người ta chỉ trỏ, thậm chí còn có người bỏ tiền hẹn tôi đi khách sạn.
Chỗ ngồi của tôi thường xuyên bị lục lọi rất lộn xộn, ngăn kéo giống như một cái hộp mù, sẽ móc ra chuột chết, gián ở trong đó...
Khi đi ra ngoài trở về thì ly nước đã bị người ta đụng vào.
"Tại sao lại là tôi?" - Tôi mang vành mắt thâm quầng chặn Chu Hồng trước cửa nhà vệ sinh nam.
Chu Hồng sửng sốt, tức giận nói: "Tôi cũng không hy vọng là cậu! Ai bảo đầu óc cậu lại tốt như vậy."