Hoán Cốt Mỹ Nhân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:24:59
Lượt xem: 7,108
5
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Tống Thịnh chặn một cô gái đi ngang qua lại, phát hiện cô ấy không phải người quen, tỏ vẻ xấu hổ.
"Không sao đâu." Người cùng thôn Tiểu Cúc cười hiền lành rồi quay người rời đi.
Tống Thịnh nhìn theo bóng lưng Tiểu Cúc biến mất trong màn đêm với vẻ mặt không thể tin được.
"Sao giống nhau thế?" Tống Thịnh lẩm bẩm.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi đến bên cạnh hỏi.
Vẻ mặt của Tống Thịnh rất nghiêm túc: "Thật không thể tin được, Cẩn Cẩn, lưng của cô gái vừa rồi giống hệt chú anh! Ngay cả tư thế đi bộ của cô ấy cũng có phần giống!"
Tôi tò mò hỏi: “Chú của anh à?”
Tống Thịnh thở dài: "Ông ấy mất tích đã ba năm, ông ấy có một cô con gái vừa mới vào cấp hai. Tội nghiệp dì và cháu của anh lắm, mấy năm gần đây họ đã sống trong cảnh mồ côi và góa bụa."
Tôi nhớ ra rồi.
Người đàn ông mà Tiểu Cúc đã hoán cốt là một người đàn ông đã có gia đình mà cô đã quan hệ qua.
Gã ta không chỉ bạo hành vợ quanh năm mà còn bạo hành chính con gái mình sau khi con gái cô vào cấp 2.
Tiểu Cúc nhìn thấy lời cầu cứu của một bé gái trên mạng, đã chủ động tiếp cận người đàn ông bạo lực gia đình và đưa ông ta về làng để hoán cốt.
Không ngờ kẻ bạo hành gia đình này lại là chú của Tống Thịnh.
Ôi, người đàn ông bạo hành gia đình đã biến mất trên cõi đời này, lẽ ra đó phải là một điều may mắn lớn đối với hai mẹ con kia mới phải chứ.
Tống Thịnh sẽ không bao giờ nghĩ rằng một nửa những gì hắn nhìn thấy vừa rồi quả thực là chú mình.
“Hy vọng chú của anh vẫn mạnh khỏe.” Tôi an ủi Tống Thịnh, “Về nhà ăn cơm thôi anh.”
6
Mẹ tôi múc một bát canh xương cho Tống Thịnh.
Tống Thịnh uống đến miệng đầy dầu, hết lời khen ngợi.
Hắn ta không biết thứ mình uống chính là món canh xương huyết đặc biệt của làng chúng tôi.
Trước khi hoán cốt, chúng tôi cần nguyên chủ xương uống canh huyết trong ba ngày để nâng cao khả năng thích ứng của nguồn xương.
Bằng cách này, sau khi xong việc, chúng tôi có thể giảm thiểu việc đào thải xương mới.
Tội nghiệp chị Vương Bình, chị ấy đã sử dụng xương người ch..ết và phải chịu hàng loạt biến chứng xảy ra sau khi hoán cốt xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoan-cot-my-nhan/chuong-3.html.]
Cho đến ngày nay, chị ấy luôn cần một người chăm sóc mình và không dám một mình rời khỏi làng.
Món canh này vô hại với cơ thể, mẹ tôi cho thêm hạt tiêu vào để khử mùi tanh.
Chúng tôi mỗi người đều ăn một bát nên Tống Thịnh không hề cảm thấy nghi ngờ chút nào.
Sau bữa ăn, trong lúc trò chuyện, Tống Thịnh chủ động hướng cuộc trò chuyện sang chị gái tôi.
"Chị Huyền Hiên xinh đẹp như vậy, sao lại không có bạn trai?"
Chị tôi bất lực thở dài: “Trong mắt chị, hầu hết đàn ông đều không có ham muốn chuyện kia, cũng không đáp ứng đủ với chị nên chị không mấy hứng thú với họ”.
Tống Thịnh đang đói khát đã được kích thích: “Chị thích người như thế nào?”
Chị gái tôi nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thịnh, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Chị thích những người đàn ông chân thành và có khí chất. Đàn ông thì phải dâ..m đãng một chút, háo sắc và độc đoán mới là đàn ông. Ai dám nhìn người phụ nữ của mình một lần thì sẽ dám đánh nhau với người đó. Anh ta có thể tung bay ở bên ngoài, nhưng anh ta chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu một người mà thôi. Kiểu như là tuy anh có làm bất cứ việc gì nhưng người anh yêu nhất chỉ có thể là em. "
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chị gái tôi dựa thân trên vào Tống Thịnh, dùng ngón trỏ vẽ những vòng tròn trên n.g.ự.c anh ta. “Đàn ông càng tệ, chị càng muốn chinh phục anh ta. Một sinh viên đại học giỏi như em thì nên tìm em gái chị nói chuyện thêm đi. "
Sau khi uống rượu, chị tôi trông càng quyến rũ hơn.
Trước bữa ăn, chị tôi tỏ ra hết sức ngưỡng mộ Tống Thịnh. Chắc hẳn Tống Thịnh đã nghĩ rằng chị tôi có tình cảm với những kẻ như hắn, nhưng sự phủ nhận đột ngột này khiến hắn ta bối rối.
Tống Thịnh nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm.
“Chị Huyền Hiên, đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Tống Thịnh nắm lấy tay chị tôi, kéo về phía anh ta, “Sao chị biết em không phải người xấu?”
“Em à?” Chị tôi bỏ tay ra, cười ngặt nghẽo: “Vậy em nói xem, em tệ đến mức nào?”
Tống Thịnh nâng ly uống hết một ngụm, rũ bỏ từng thứ bẩn thỉu mà mình đã làm như một kho báu.
Khi tôi còn nhỏ, hắn đã g.i.ế.c một con mèo con.
Ở trường trung học cơ sở, hắnvà các bạn cùng lớp đánh đập những người vô gia cư và cướp bóc học sinh tiểu học.
Khi còn học trung học, hắn đã lắp một chiếc máy ảnh lỗ kim trong phòng ngủ và bí mật quay phim nữ gia sư của mình.
Hắn ta còn bí mật bỏ một loại “chất nhờn” mà mình tự hào vào ly nước của nữ giáo viên và tận mắt nhìn cô uống nó.
Tôi cố ngăn cảm giác muốn nôn.
Nhưng chị tôi lại chế nhạo và khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi à?”
Sắc mặt của Tống Thịnh trở nên tái nhợt.
Hắn ta nhìn chị gái tôi như con thú đói nhìn miếng mỡ hấp dẫn.
Toàn bộ tâm trí của hắn đang nghĩ rằng dù thế nào đi nữa anh cũng phải ăn miếng thịt này.
Tống Thịnh ánh mắt hung ác, phát động công kích: "Vậy em nói cho chị biết, mới năm ngoái, em và mấy huynh đệ thay phiên nhau hãm hiế…p một cô gái!"