Hoài Hoa Lạc, Nhân Tương Thác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-13 04:33:05
Lượt xem: 155
Thời buổi này cười người nghèo chứ chẳng cười người làm cái nghề nhơ nhuốc, con gái nhà nghèo khổ thường bị gia đình bán cho tú bà.
Ta thì khác, ta tình nguyện bán mình.
Trên xe ngựa, mấy cô nương đi cùng khóc lướt thướt.
Ta quát: "Khóc lóc cái gì, có ăn có mặc, còn hơn cả nhà bó bụng thắt lưng cày mấy mẫu ruộng kia chứ!"
1
Lâm gia thôn nằm gần chân núi Bạch Sơn, cả Bạch Sơn trấn thì Lâm gia thôn là nghèo nhất.
Năm đệ đệ ta ra đời, cha ta dắt ta ra sức khai khẩn thêm mấy mẫu đất hoang dưới chân núi Bạch Sơn.
Ông nói đệ đệ ta là gốc rễ của ông, mấy mẫu ruộng này là gốc rễ của nhà ta.
Năm ấy, mười một tuổi, Nguyệt Đào đi thăm tỷ tỷ ở huyện về, lén lút nói với ta rằng, hôm nay tú bà ở huyện sẽ đến làng ta.
Mấy năm trước, Ninh Châu xảy ra nạn đói, vỏ cây trong làng bị bóc sạch sẽ, cha ta chê ta ăn tốn cơm, ông đưa cho mẹ ta một miếng ăn, mẹ ta lại chia cho ta nửa miếng.
Sau đó đói quá chịu không nổi, ta nuốt hai nắm đất, bụng trương phình hai ngày.
Nguyệt Đào từ nhỏ lớn lên cùng ta, thấy ta đáng thương liền khóc ròng, lén lút sau lưng cha nàng ấy nhét cho ta hai cái bánh bao bột mì trắng.
Bánh bao bột mì trắng, nhà bình thường ngày thường cũng chẳng thấy, huống chi là năm đói kém.
Nhưng nhà Nguyệt Đào thì khác, nhà nàng ấy gả con gái, nói đúng hơn là bán con gái.
Mấy lượng bạc bán con gái cho tú bà, trong nháy mắt đã thành thiếp của nhà giàu trong huyện, lúc đói kém, cha Nguyệt Đào từ huyện mang về không ít đồ tốt.
Ta đổi bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề ra đầu làng, lúc ta tới thì Vương bà bà đã bị người ta vây quanh kín mít, nhưng bà ta chỉ ban thưởng chút bánh trái cho mấy cô nương chúng ta có tướng mạo xinh xắn.
"Qua mấy ngày nữa, người Dương Châu sẽ tới, được họ coi trọng, chẳng lẽ còn sợ không được như Nguyệt Quế cô nương sao?"
Tú bà Dương Châu đi khắp nơi mua cô nương nhà nghèo có dung mạo xinh đẹp, dạy chút cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, rồi bán cho nhà giàu quyền quý.
Mẹ ta nhìn bánh trái ta mang về cười toe toét.
Ta cũng chưa từng thấy bánh trái đẹp mắt như vậy, lớp vỏ bánh màu hồng phấn bao bọc lấy nhân mật đường, từng cái bánh nhỏ nhắn xinh xắn hình hoa đào, như thể mọc trên cây vậy, dầu mỡ thấm ra từ giấy gói cũng đủ nhà ta nấu cơm mấy bữa.
Chưa kịp để ta nhìn cho đã, cha ta giật lấy, dùng cái vung đậy lại, nói để dành cho đệ đệ ta.
Trong lòng ta bĩu môi, nhưng ngoài mặt không thể hiện, nhân lúc ông không chú ý, ôm lấy gói giấy chạy ra khỏi nhà.
Cha ta vừa đuổi theo vừa mắng chửi om sòm, mấy năm trước, ông lên núi săn b.ắ.n bị thương ở chân, không đuổi kịp ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoai-hoa-lac-nhan-tuong-thac/chuong-1.html.]
Ta chạy một hơi vào núi sau, trời đã sắp tối, người trong làng không ai dám vào núi nữa.
Nhưng ta không sợ, nhiều lúc có những người còn đáng sợ hơn cả thú dữ trong núi nữa.
Tìm được cái cây quen thuộc, thoăn thoắt trèo lên, ta vội vàng mở gói giấy ra, ăn ngấu nghiến.
Bánh quá khô, làm ta nghẹn phải đ.ấ.m n.g.ự.c mấy cái, l.i.ế.m sạch vụn bánh trong giấy gói, lại l.i.ế.m thêm mấy cái vào giấy gói mới thôi.
Sáng sớm, ta canh giờ tỉnh dậy, men theo dấu hiệu để lại trước đó, tìm được mấy cây thuốc.
Cha ta xưa nay coi khinh ta, ta cũng chẳng chiều theo ông, ba ngày hai bữa lại cãi nhau với ông.
Ngủ một đêm trong núi, sáng sớm hôm sau, căn cứ vào mức độ gây họa, tìm ít cỏ heo, thịt rừng, thảo dược gì đó cho ông, cơn giận của ông cũng tiêu tan hơn nửa.
Cha ta nhịn giận đặt cây gậy tre xuống, đệ đệ ta không vui, lăn lộn ăn vạ dưới đất.
"Tại tỷ nên ta mới không được ăn bánh hoa đào, bọn Đại Trụ với Nhị Hổ đều được ăn."
Cha ta xót con trai bảo bối, rốt cuộc vẫn nhớ tới mấy hôm nữa sẽ có người Dương Châu tới, không đánh ta.
2
Ngày tú bà Dương Châu tới, trên mặt người lớn đều hớn hở, mấy cô nương được chọn lại cau mày khổ sở, chẳng ai quan tâm họ nghĩ gì.
Dương Châu lắm người giàu, cũng lắm chuyện dơ bẩn, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Vương bà bà dẫn theo mấy tú bà khác xuống xe ngựa, người dẫn đầu là Ân bà bà, từ Dương Châu tới, gắn mấy cái răng vàng, người nồng nặc mùi phấn son.
Sau khi bà ta chọn được mấy người, đi tới bên cạnh ta gật đầu hài lòng, đưa tay ra hiệu.
Mười lượng, năm đó Nguyệt Quế chỉ bán được bảy lượng.
Cha ta có vẻ không hài lòng, không gật đầu, ta biết ông đang nghĩ gì, nhà Nguyệt Đào năm kia xây nhà gạch, Nguyệt Quế trực tiếp đưa ra năm mươi lượng.
Cha ta hâm mộ, cũng ghen tị, nên ông không chịu để ta đi như vậy.
Dương Châu cách xa ngàn dặm, e là sau này không gặp lại nữa, ông đi đâu mà đòi tiền chứ.
Ân bà bà kéo theo đầy một xe người ra khỏi làng, ta nhìn chiếc xe ngựa sang trọng xa dần, rốt cuộc vẫn quyết tâm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta chạy như bay đuổi theo, chặn chiếc xe ngựa phía trước của bà ta lại.
Bà ta có chút ấn tượng với ta, cười ha hả xuống xe ngựa, hỏi ta có chuyện gì.
Ta vỗ ngực, thở hổn hển nói với bà ta:
"Bà bỏ ra năm mươi lượng mua con, con đảm bảo sẽ không để bà thiệt."