Hoa Yến - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:38:33
Lượt xem: 3,043
Bây giờ, ván cờ đã được sắp xếp lại.
Ta hiểu rõ, Tô Minh Nhan đã hỏng từ trong xương tủy rồi, không thể cứu vãn được nữa.
Ta lười nhìn bộ mặt giả tạo của nàng ta, chỉ vì muốn diễn kịch, mới nhẫn nhịn tiếp tục diễn với nàng ta:
"Ta nói này, muội muội không cần phải tốn công tốn sức hãm hại ta nữa."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Nếu muội thích Thái tử, ta nhường cho muội."
"Nói đi nói lại, cũng chỉ là một nam nhân mà thôi."
"Chỉ có điều, muội là thứ nữ, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không để muội làm Thái tử phi đâu."
"Theo ta thấy, muội hãy cố gắng một chút, tranh thủ làm một vị trắc phi đi."
Tô Minh Nhan nhìn ta như nhìn thấy quỷ, rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng:
"Tô Diệu, chẳng lẽ tỷ không muốn gả cho Thái tử nữa sao?"
Ta hít sâu một hơi, dùng kỹ năng diễn xuất thượng thừa đã học được từ nàng ta ở kiếp trước, dốc hết sức diễn cho nàng ta xem:
"Nếu như vì Thái tử, mà khiến tỷ muội chúng ta bất hòa, vậy ta thà rằng không gả."
Ta đỏ hoe mắt, trông vô cùng chân thành.
Tô Minh Nhan đứng đực mặt ra một lúc lâu, sau đó mới nhếch mép, cười nhạo ta như nhìn kẻ ngốc:
"Vậy muội muội thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ rồi."
"Hay là, tỷ tỷ cứ tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên luôn đi, nhân tiện mai mối thêm vài lần nữa, trực tiếp đưa muội muội lên vị trí trắc phi luôn là được."
Nghe vậy, ta cố ý im lặng một lúc.
Sau đó lại giả vờ như bị nàng ta làm tổn thương, cố gắng giữ thể diện, gượng cười:
"Được."
Tô Minh Nhan.
Ta sẽ tiễn ngươi.
Tiễn ngươi lên đường xuống hoàng tuyền.
Tiễn ngươi xuống địa ngục.
Từ đó về sau.
Mỗi lần Thái tử Dung Ngọc đến thăm ta, Tô Minh Nhan đều không biết xấu hổ chen vào.
Ta cũng không nói gì, cố ý để mặc nàng ta và Thái tử dây dưa.
Về sau, ta dứt khoát không ra ngoài nữa, chỉ ở trong khuê phòng đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-yen/chuong-17.html.]
Dù sao, Tô Minh Nhan cũng luôn theo dõi động tĩnh trong viện, Thái tử đến, nàng ta tự khắc sẽ dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ hắn.
Mà Xuân nhi lại thường xuyên tức giận dậm chân trong phòng:
"Tiểu thư! Người không nhìn thấy sao, nhị tiểu thư thiếu chút nữa đã ngã vào lòng Thái tử rồi."
"Hôm nay nhị tiểu thư đút bánh ngọt cho Thái tử, vậy mà lại đút miếng bánh nàng ta đã ăn dở!"
"Rõ ràng Thái tử điện hạ nói là đến thăm người, vậy mà sao lần nào cũng ở cùng với nhị tiểu thư vậy?"
Ta cười.
Bởi vì hắn muốn "bắt cá hai tay", muốn có cả hai tỷ muội chúng ta.
Mấy ngày sau, Dung Ngọc cuối cùng cũng đến chặn cửa phòng ta:
"Diệu Diệu, rốt cuộc muội làm sao vậy, muốn trốn tránh ta đến bao giờ?"
Giọng nói của hắn ôn nhu, dịu dàng, nhưng lại có chút đau khổ, như thể ta đã làm ra chuyện gì đó tày trời, khiến hắn tổn thương sâu sắc.
Thật nực cười, rõ ràng là ác quỷ, lại khoác lên mình lớp vỏ bọc thần phật.
Sắp rồi.
Ngày tháng tốt đẹp của hắn, sắp kết thúc rồi.
Ta giữ nguyên phong thái của một tiểu thư khuê các, ung dung lùi về sau một bước:
"Triều đình đang hỗn loạn, đây là thời điểm mấu chốt."
"Ta nghĩ, nếu cứ quấn lấy điện hạ mãi, e rằng người ngoài sẽ bàn tán, nói điện hạ ham mê sắc đẹp, lơ là chính sự."
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Dung Ngọc lập tức cứng đờ.
Với hắn, việc thường xuyên đến lui phủ Thái phó , chính là một trong những thủ đoạn để củng cố quyền lực.
Hắn đang giăng một tấm lưới ôn nhu, ý đồ trói buộc chúng ta với hắn.
Thật ra hắn đã tính toán kỹ lưỡng, tốn nhiều năm tâm huyết, kết giao với chúng ta đến mức độ này, đã được coi là chu toàn, kín kẽ.
Nhưng ta lại muốn nhắc nhở hắn -
Ta muốn hắn hoảng sợ, muốn hắn giãy giụa, muốn thưởng thức dáng vẻ luống cuống của hắn.
Quả nhiên, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống.
Trên lớp mặt nạ ôn nhu kia dường như xuất hiện vết nứt, hắn cười gượng gạo:
"... Vẫn là Diệu Diệu chu đáo, biết nghĩ cho ta."
Giọng điệu của hắn mang theo sự thăm dò.
Ta chỉ mỉm cười, không nói gì, để mặc hắn tự đoán.