Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Trong Mộng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-03-20 17:55:46
Lượt xem: 440

Ôn Khả bảo tôi tối hôm nay nhất định phải đến khu phố thương mại, nói là có kịch hay để xem.

Tốc độ mà Ôn Khả làm việc luôn khiến tôi rất kinh ngạc, thế là tôi liền đúng giờ đi đến chỗ chỉ định.

Đến chưa được bao lâu thì thấy Khương Uyển Đình từ trên tầng cao rơi xuống, đúng ngay chỗ của mẹ cô ta.

Nhìn thấy cái xác thành một đống thịt nhầy nhụa m.á.u me, trong lòng tôi liền xộc lên khoái cảm của sự giải thoát.

Khương Uyển Đình, thì ra mày cũng là người, cũng rất mong manh, không thể chịu đựng nỗi hận mà tầng lớp của mày mang lại.

Quả nhiên thế giới luôn là tầng này chèn ép tầng kia.

Khương Uyển Đình, cảm ơn mày, đã dùng mạng sống giúp tao hiểu ra nhiều đạo lý.

Cuối cùng thì mày cũng phải rơi từ lầu cao xuống thôi.

Một cái c.h.ế.t y hệt như Khương Sơ Nhiên vậy.

Đến cả số tầng cũng không khác chút nào.

Khiến cho người ta không thể không cảm khái rằng, trời cao có mắt.

Tôi cứ tưởng cả đời tôi sẽ bị chôn vùi trong cơn mưa dài miên man, không có đường nào để trốn thoát.

Nhưng mà Khương Uyển Đình, khi tao thấy mẹ mày đã từng tát cho tao hai bạt tai trân mắt nhìn mày rơi xuống, hình như tao đã bước ra khỏi cơn mưa đó rồi.

Tôi đưa mắt lên nhìn một tia sáng, tia sáng đó như một mũi d.a.o nhọn đ.â.m xuyên qua bầu trời u ám kia.

Dường như tôi đã quên mất rằng, ánh nắng mặt trời chiếu lên người lại ấm áp biết bao nhiêu.

Tôi quay đầu chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy Ôn Khả đang ngồi trên xe lẳng lặng nhìn hết mọi thứ.

Khi biết không phải Ôn Khả đẩy cô ta xuống, tôi đã bàng hoàng một lúc!

Cửa sổ từ từ kéo lên, khuôn mặt lạnh tanh của cậu ấy đã bị tấm kính cửa sổ che đi, giây tiếp theo, chiếc xe sang trọng liền nổ máy rời khỏi.

----

Tin tức Khương Uyển Đình nhảy lầu đang phát đi phát lại trên bản tin, người đẩy cô ta xuống chính là Khương Quốc Chính, ba của cô ta.

Đây là điều mà tôi không thể nào ngờ tới.

Tôi quyết định dùng số tiền đó ra nước ngoài học đại học, không ở lại trong nước nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-trong-mong/chuong-15.html.]

Ngày tôi rời đi, Ôn Khả đã đến sân bay tiễn tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Trong tiếng người huyên náo tại sân bay, khí chất của Ôn Khả vẫn chẳng thay đổi, chỉ nhìn là thấy cậu ấy ngay, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng là tâm điểm trong quần chúng.

Trước khi lên máy bay, tôi nhìn Ôn Khả hỏi câu cuối cùng:

"Tại sao Khương Quốc Chính lại đẩy Khương Uyển Đình xuống vậy?"

Ôn Khả trầm tư nhìn tôi, khóe môi cong lên cười như không cười trả lời: "Là anh tôi cho ông ta lựa chọn công ty và con gái cưng của ông."

Tôi đơ người, một cảm giác khó tả xộc lên từ đáy lòng.

Dòng người đông đúc qua lại trong sân bay, từng cơn gió nhè nhẹ thổi đến.

Ánh mắt của Ôn Khả vẫn ung dung, nhìn xuống hộp sữa dâu trong tay tôi.

"Sau này cậu không cần phải giả vờ thích uống sữa dâu nữa rồi."

"Với lại tôi còn biết Khương Uyển Đình căn bản không hề nói qua rằng chính cô ta đã ép c.h.ế.t Sơ Nhiên, chẳng qua cậu lợi dụng tôi để thoát ra từ vực sâu đó thôi."

Dây thần kinh đang căng cứng của tôi cuối cùng cũng đứt đoạn, bàn tay bất giác cuộn chặt thành nắm đấm.

"Vậy tại sao cậu vẫn giúp tôi?"

Giọng nói của Ôn Khả u sầu thâm trầm, lan tỏa trong không khí, nhìn không thấu, nắm bắt cũng không được, tựa hệt như đã c.h.ế.t lặng.

"Là bởi vì cậu cầu cứu tôi, đã từng không chỉ một lần tôi nghĩ, nếu như ban đầu Sơ Nhiên cầu cứu tôi, có phải cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy sẽ sống, tôi sẽ vì cậu ấy mà trả đũa từng chút đám người đã ức h.i.ế.p cậu ấy, giúp cậu ấy xả giận."

Tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, sắp không thở được nữa.

Giây tiếp theo, giọng điệu của cậu ấy đã bình thường trở lại, lãnh đạm nói: "Huống hồ chi, tôi đã từng nói sẽ nghe lời cầu nguyện của cậu, giúp cậu thực hiện điều ước."

"Trần Thư Mặc."

"Tuy tôi không biết ước mơ của cậu là gì, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ thực hiện được nó, tương lai tốt đẹp đang chờ cậu ở phía trước."

Nói rồi Ôn Khả quay người rời đi, tôi nhìn bóng lưng của cậu ấy, khóe mắt đã ướt nhòe từ lúc nào không hay.

Thật ra hôm đó tôi đã nói dối với Ôn Khả, tôi từng có mơ ước.

Tôi sẽ trèo lên thành sân thượng, đường đường chính chính đứng bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy đối mặt với thế giới tàn khốc vô vị mà cậu ấy từng nói.

[Hoàn Chính Văn]

Loading...