Hoa Trong Mộng - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-03-20 17:55:03
Lượt xem: 377
Rất nhanh ba của Khương Uyển Đình, Khương Quốc Chính đã đến.
Ôn Khả đang ngồi trên sofa, Khương Quốc Chính đứng ngay đối diện không dám ngồi xuống, vẻ mặt đầy sự cung kính.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi từ trên đỉnh đầu, khiến cho vóc dáng của cậu ấy càng rõ ràng và ôn hòa hơn.
Rõ ràng cậu ấy đang ngồi, nhưng tôi cảm thấy Ôn Khả như đang nhìn xuống người đàn ông đối diện, dùng quyền lực và tiền tài tuyệt đối để đối mặt với người đàn ông hơn mình gần 30 tuổi.
Con gái của mình không biết đang bị ranh con ngồi đối diện nhốt đi đâu, không biết đang chịu tội gì, nhưng ông cũng chỉ có thể nhịn nhục cười giả tạo và lấy lòng Ôn Khả.
Vậy mà Ôn Khả lại bình tĩnh đến đáng sợ đối với những chuyện này, dường như mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên vậy.
Cậu ấy cong môi lên mỉm cười, dáng vẻ thuần khiết không pha lẫn hỗn tạp: “Chú Khương, chắc là chú biết quy tắc của nhà họ Ôn rồi đúng không ạ?”
Khương Quốc Chính gật đầu lia lịa, vội vàng trả lời: “Chú biết, chú biết chứ.”
Giây tiếp theo vệ sĩ liền quăng một cái vali bằng da màu đen ra trước mặt Khương Quốc Chính.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ôn Khả hất nhẹ cằm: “Đựng đầy, chậm nhất là tối ngày hôm sau đem qua.”
Khương Quốc Chính gật gật đầu, nhặt chiếc vali bằng da lên rồi rời khỏi nhà họ Ôn.
Tôi hiếu kỳ hỏi Ôn Khả: “Tôi có thể hỏi quy tắc của nhà họ Ôn là gì không?”
Cậu ấy ung dung nhấp một ngụm trà: “Muốn chuộc người hoặc đồ vật gì tại nhà họ Ôn, thường thì chỉ nhận tiền đô, để tiện thông hành bên quốc tế.”
Tôi nhớ đến cái vali to đùng vừa nãy, căn bản không dám tưởng tượng phải bao nhiêu tiền mới có thể đựng đủ chiếc vali đó.
Tôi hỏi tiếp: “Nếu không đủ tiền chuộc thì cậu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Uyển Đình sao?”
Ôn Khả nhìn tôi một cái sâu xa, khóe môi hiện lên một nụ cười rất lạnh lùng: “Bây giờ là xã hội pháp trị, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy, con nhỏ đó sẽ làm dơ nền nhà họ Ôn mất.”
“Khương Quốc Chính không dám không đưa tiền đâu, cái giá phải trả khi không chịu bỏ tiền ra luôn nặng hơn con số đó, điểm này ông ta hiểu rõ nhất đấy.”
“Đối với người có tiền mà nói, tiền đối với họ chẳng qua chỉ là một con số mà thôi, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết là đơn giản nhất rồi.”
Tôi nghe giọng điệu của cậu ấy không hề có chút dậy sóng, nói những thứ thuộc về phép tắc trong thế giới của họ.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-trong-mong/chuong-13.html.]
Cả đêm không chợp mắt được.
Tôi ngờ vực nhìn lên bầu trời đen kịt cho đến khi sáng bừng, sự hỗn loạn trong não bộ càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn.
Tôi thức dậy và ăn sáng, đến khi chuẩn bị đi học thì tôi nhận được cuộc gọi của Ôn Khả.
Cậu ấy nói sẽ cho xe đến đón tôi.
Tôi lên xe thẳng tiến đến nhà họ Ôn.
Khi bước vào phòng khách, Khương Quốc Chính đang đứng trước mặt Ôn Khả, bên cạnh chính là cái vali mà hôm qua đã đưa cho ông.
Tôi đứng phía sau lưng sofa của cậu ấy, âm thầm nhìn người đàn ông đối diện.
Vệ sĩ mở chiếc vali ra rồi tùy ý kiểm tra vài cái, sau đó gật đầu với Ôn Khả.
Cậu ấy đứng dậy, lạnh mặt nhìn Khương Quốc Chính: “Ông có thể dẫn theo con-gái-cưng của ông đi về rồi đấy.”
Ba chữ「con-gái-cưng」này cậu ấy đã cắn răng nói từng chữ một.
Vệ sĩ đang dẫn Khương Quốc Chính rời khỏi.
Ôn Khả chỉ vào chiếc vali và nói với tôi: “Tất cả số tiền trong này đều thuộc về cậu.”
Tôi kinh ngạc nói không nên lời, qua một hồi lâu mới tìm được giọng nói của bản thân: “Tiền này tôi không lấy được…”
Ôn Khả lười nhác chống lên thái dương, đôi mắt sụp xuống, không nhanh không chậm nói: “Số tiền này xem như phí tổn thất tinh thần bao nhiêu năm qua của cậu, cậu có thể dùng số tiền này để thực hiện ước mơ của bản thân.”
Tôi cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi không có ước mơ.”
Ôn Khả hờ hững nhún vai, đưa tay tiếp lấy ly trà của người hầu.
“Vậy thì bây giờ cậu bắt đầu ước được rồi đó.”
“Ước gì cũng được, số tiền này sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cậu.”
Tôi nhìn vào đống giấy xanh lè được xếp trong vali, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Ôn Khả uống xong ly trà liền đứng dậy, đi đến trước mặt tôi và nói: “Tôi sẽ cho người sắp xếp số tiền vào ngân hàng theo danh nghĩa của tôi, vậy thì cậu sẽ không sợ bị đám người thân bà con họ hàng biết được sự tồn tại của số tiền này.”