Hoa Trong Mộng - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-20 17:54:42
Lượt xem: 426
Sau ngày hôm đó, đột nhiên Khương Uyển Đình đã biến mất hai ngày.
Đến khi gặp lại cô ta thì chính là vào tối ngày kế tiếp, Ôn Khả nói muốn đi dạo, thế là tôi cứ đi lang thang theo cậu ấy trên con phố lớn không người, thình lình Khương Uyển Đình xuất hiện trước mặt chúng tôi, trực tiếp quỳ xuống, trên người còn mang theo nhiều vết thương.
Tôi bị cô ta dọa cho hoảng sợ lùi lại một bước.
Cô ta nắm lấy chân của Ôn Khả van xin: “Ôn Khả! Ôn Khả tớ xin cậu buông tha cho nhà tớ đi, tớ thật sự sắp bị ba tớ đánh c.h.ế.t rồi, xin cậu cứu tớ đi!”
Ôn Khả đưa mắt nhìn cô ta, giống như nhìn một đống rác vậy, dưới đáy mắt không có chút cảm xúc gì: “Tao không có làm gì nhà mày cả, chỉ là anh tao cảm thấy dạo gần đây tao vì mày mà buồn phiền quá, cho nên mới giúp tao dạy dỗ nhà mày chút thôi à.”
Đoạn ký ức vào hôm Ôn Khả nói chuyện điện thoại trên sân thượng bất giác lóe lên trong đầu tôi.
Đôi mắt Khương Uyển Đình đã đỏ ngầu, khóc hơi trên không tiếp được hơi dưới: “Vậy cậu… Cậu xin anh cậu đi! Xin anh ấy nương tay cho gia đình tớ, nhà họ Ôn đã cướp đi rất nhiều đơn hàng của nhà tớ, sắp phải phá sản đến nơi rồi, tớ thật sự sẽ bị ba tớ đánh c.h.ế.t đấy!”
Ôn Khả mỉm cười: “Buồn cười, thế mày bị đánh lại liên quan gì đến tao cơ?”
Cậu ấy lạnh lùng khom người xuống hất tay của Khương Uyển Đình, giọng nói lãnh đạm cất lên: “Nếu như mày c.h.ế.t thì tao sẽ buông tha cho nhà mày, Sơ Nhiên có thể chết, tại sao mày lại không?”
Một câu nói nhẹ tựa làn gió nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.
Nói rồi cậu ấy quay người rời đi.
Nhưng Khương Uyển Đình dường như bị câu nói vừa nãy kích thích đến, từ bên cạnh nắm lấy một thanh gỗ xông về phía Ôn Khả.
Tôi vừa định đứng ra chắn lại, đột nhiên có một đám người mặc vest đen nhào tới từ bốn phía, trông thân thủ này như là vệ sĩ đã được huấn luyện thì phải.
Khương Uyển Đình bị họ nhấn chặt xuống mặt đất, cô ta đang đau đớn vùng vẫy nhưng lại không làm được gì.
Ôn Khả cười vào mặt cô ta vì không biết tự lượng sức: “Người ba sắp phá sản của mày lại phải vì cứu mày mà hao tài tốn của rồi.”
Nói rồi cậu ấy đưa mắt lên nhìn vệ sĩ một cái, bọn họ trực tiếp lôi Khương Uyển Đình lên một chiếc xe hơi màu đen.
---
Tôi đi theo Ôn Khả về nhà của cậu ấy, sau khi dẫn tôi đi ăn cơm tối xong, liền đưa tôi đến hồ bơi ở sân sau.
Khương Uyển Đình bị vệ sĩ ép cho quỳ xuống tại thành hồ.
Ôn Khả từ từ bước lại gần, trên cao nhìn xuống mặt cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-trong-mong/chuong-12.html.]
“Khương Uyển Đình, làm người, thì phải biết có lòng tự trọng và tự lượng sức mình…” Rồi cậu ấy ngừng lại một chút, lại đưa tay sờ lên mặt của cô ta, “Nhưng hai điểm này mày đều không có.”
Toàn thân Khương Uyển Đình run rẩy nói không thành lời.
Sự hoảng sợ của cô ta đối với Ôn Khả thuộc dạng khắc sâu vào trong xương máu.
“Tao nhớ không lầm thì mày rất sợ nước, cũng ba năm rồi nhỉ, mày đã hết sợ chưa?”
Khương Uyển Đình kinh hoàng nhìn vào nước trong hồ bơi, trừng to đôi mắt như vừa nghĩ đến chuyện gì khiếp đảm lắm.
Ánh mắt này rất quen thuộc, cô ta tuyệt đối là đang nhớ về đoạn ký ức mà trước đó bị nhóm người của Ôn Khả b.ạo h.ành.
Và rồi Ôn Khả hất nhẹ cằm, vệ sĩ phía sau cậu ấy liền lập tức hiểu ý, đi thẳng lên trực tiếp đẩy Khương Uyển Đình xuống hồ.
Cô ta không biết bơi mà còn rất sợ nước, trong hồ bơi không ngừng vùng vẫy.
Vệ sĩ cúi người xuống nhấn mạnh đầu cô ta xuống nước, mọi sự vùng vẫy lúc này tuyệt đối là vô dụng thôi.
Cũng giống như những năm gần đây, không một ai đứng ra để cứu tôi, trong hồ bơi tại nhà của Ôn Khả cũng sẽ không xuất hiện người đứng ra giúp Khương Uyển Đình.
Trong kho hàng bỏ hoang, cô ta chính là chủ nhân.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mà trong một nơi sang trọng khiến người khác phải tặc lưỡi khen ngợi, Ôn Khả mới chính là chủ nhân.
Không có sự cho phép của chủ, ai dám làm trái lời cơ chứ.
Ôn Khả phẩy tay ra hiệu cho nhóm vệ sĩ vớt cô ta lên, Khương Uyển Đình bị sặc nước, ho kịch liệt không thôi.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Ôn Khả lãnh đạm phì cười rồi nói với vệ sĩ: “Thông báo cho ba nó đến chuộc người.”
Nói rồi vứt Khương Uyển Đình tại hồ bơi và dẫn người rời đi.
Tôi đứng ngay tại chỗ trừng mắt nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Bộ dạng của cô ta hiện giờ nhếch nhác vô cùng, nhưng thái độ đối với tôi vẫn rất cáu gắt: “Làm sao? Mày còn muốn g.i.ế.c tao à?”
Tôi lắc đầu: “Cậu phải sống, dù có c.h.ế.t tôi cùng trù cho cậu phải sống tiếp, tôi đảm bảo mỗi ngày cậu sống đều là địa ngục trần gian.”
“Vì một người như cậu mà làm dơ tay tôi, không đáng.”