Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Tàn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-16 02:33:13
Lượt xem: 120

 

26. 

“Em gọi tên ai vậy?” Tần Hữu cúi đầu nhìn tôi, giọng vô cùng lãnh đạm. “Cố Cẩm Tinh đâu?” Tôi thở hồng hộc, toàn thân lạnh toát. 

 

"Tạ Nhược, em đã quên rằng anh là người yêu mà em đã thuê. Làm sao em có thể gọi một người đàn ông khác trước mặt anh? Hay là em đổi ý rồi? Thật đau lòng." Tần Hữu chế nhạo. 

 

Sau đó, anh ấy lau m.á.u từ khóe miệng tôi lấy ngón tay đưa vào miệng l.i.ế.m nhẹ.

"Cảm ơn sự ưu tiên của em, mặc dù em cho anh không quá ít, nhưng anh muốn có nhiều hơn, anh muốn rất nhiều. Cho nên, anh đoạt Tạ gia, giống như em đoạt của Tạ Chu. Em sẽ không miễn cưỡng, phải không? Ha ha… Tôi khác với em. Em đã g.i.ế.c Tạ Chu, nhưng anh không đành lòng g.i.ế.c em. Anh rất thích em, anh muốn em sống trong cuộc sống của anh. Nhưng khi anh đến gần em, em lại chán ghét anh." Tần Hữu có vẻ hơi bối rối. 

 

“Nhưng không sao cả. Hiện tại, Tạ gia là của tôi, em cũng vậy.” Tần Hữu ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có một tia âm trầm. 

 

"Em không phải tìm Cố Cẩm Tinh sao? Anh gọi hắn tới đây nhìn xem chúng ta yêu nhau bao nhiêu."

 

27.

 

Tần Hữu ôm tôi. Tôi kinh hãi đẩy anh ra, nhưng hai tay mềm nhũn vô lực. Tần Hữu thô bạo cắn môi, cạy răng tôi ra. Anh ấy rất cao, gần 1m9, bao bọc lấy tôi như một cái bóng. Toàn thân tôi lạnh toát, chân tay cứng đờ, một nỗi sợ hãi lớn dâng lên như thủy triều. Tôi cắn mạnh xuống như phản xạ có điều kiện, Tần Hữu đau đớn buông tôi ra, trong miệng lập tức có vị gỉ sắt. 

 

“Hừ, em hận anh như vậy?!” 

 

Hắn lau đi khóe miệng vết máu. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng tay chân không điều khiển được, sự hoảng loạn tột độ khiến tôi ngã lăn ra đất. Chạy đi! Chạy đi! Tiềm thức và bản năng của tôi khiến tôi run rẩy bò về phía trước. 

 

"Em, muốn chạy trốn?"

 

 Tần Hữu thanh âm lạnh như nước biển sâu. Anh ta chế nhạo, lấy ra một cây gậy đánh gôn từ đâu đó và vung nó về phía tôi. 

 

"Á!!" 

 

Tôi hét lên. Chân tôi đau đến mức suýt ngất. Thấy tôi như một con ch.ó bò đến trước mặt anh ta, anh ta nhướng mày cười lạnh:

 

 “Chạy trốn mười năm như vậy còn chưa đủ sao? Tạ Nhược, năm đó em ở cô nhi viện bỏ rơi anh, phản bội anh, hiện tại đây là báo ứng của em!"!” 

 

Nghe anh ấy nói, đầu óc tôi ong ong. phát nổ. Sở Nghênh Phong!! Sở Nghênh Phong! Anh ấy là Sở Nghênh Phong, hoàn toàn không phải Tần Hữu! Anh ấy nhớ tất cả mọi thứ ngay từ đầu!

 

28.

 

Tai tôi ù đi và đầu óc tôi trống rỗng.

 

Tôi vẫn còn sặc bọt m.á.u trong miệng, chân đau đến mức suýt ngất mấy lần.

 

Nhưng đau nhất chính là trái tim, như bị bóp chặt, nghiền nát.

 

Tôi luôn nghĩ đau khổ là một tính từ

 

Cho đến thời điểm này, tôi đã thực sự cảm thấy

 

Đau quá!

 

Đau quá, đau c.h.ế.t đi được......

 

Tôi cắn lưỡi, tuyệt vọng buộc mình phải tỉnh dậy.

 

"Sở Nghênh Phong, anh trở về như thế nào?"

 

"Chuyện xảy ra trong hộp đêm ngày hôm đó đều do anh tính toán đúng không?"

 

"Giả bộ mất trí nhớ, tận lực tới gần em, nhìn em quan tâm anh, đùa giỡn em như con khỉ, hao tâm tổn trí, để đuổi những người thân cận bên em ."

 

"Giả vờ yêu thương, cho em ăn lê và nhìn em nôn ra máu."

 

"Bề ngoài thì anh quan tâm đến em và chia sẻ những lo lắng của em, nhưng lại ngấm ngầm hợp tác với kẻ thù của em để lừa gạt em và chuyển tài sản."

 

" Nhìn em hành động như một kẻ ngốc, mỗi ngày lo lắng về những mất mát sau lưng anh, âm thầm gọi tên của Sở Nghênh Phong."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-tan/chuong-6.html.]

"Anh rất tự hào!"

 

Mắt tôi đỏ ngầu, tôi cười điên cuồng, cơn đau khiến tôi gần như không thể chống đỡ cơ thể mình.

 

29. 

 

"Em xứng đáng với điều đó, em xứng đáng với tất cả những điều này." Sở Nghênh Phong mỉm cười. "Tạ Nhược, vì vinh hoa phú quý và làm con gái nuôi của nhà họ Tạ, em biết rằng anh bị dị ứng nghiêm trọng với đậu phộng vẫn cố ý làm hại anh. Nếu không có thuốc bên cạnh gối, anh sẽ chết. Là anh, ông ấy định nhận nuôi anh. Nhưng em làm vì tiền! Em làm vì tiền!! Tại sao em không nói với anh, tại sao không nói, em nói cho anh biết đi! Anh cho em! Mẹ kiếp, anh cho em! Giống như lớn lên, anh sẽ cho em tất cả! Nhưng em nhất định phải dùng thủ đoạn ghê tởm!" 

 

Đôi mắt của Sở Nghênh Phong tràn đầy sự điên cuồng, nỗi đau không thể che giấu. "Em bay lên cành cây và biến thành phượng hoàng, em rời bỏ viện trưởng, cô nhi viện đã nuôi dưỡng em ..." Có bao giờ em nghĩ đến chúng ta không? Nghĩ đến gia đình mà em đã bỏ rơi, và... anh..."

Sở Nghênh Phong nghiến răng, khuôn mặt anh ấy méo xệch vì căm hận. Anh từng bước đi đến, giật tóc tôi. 

 

"Em không phải hỏi anh những năm này trải qua cái gì sao? Được, anh nói cho em biết."

 

30. 

 

Sở Nghênh Phong lạnh lùng nói ra, từng chữ đều chứa đựng hận thù và đau đớn sâu sắc.

"Sau khi em được nhận nuôi, em lập tức tách khỏi cô nhi viện, rồi em biến mất hoàn toàn. Anh tự nuôi sống bản thân và cố gắng hết sức để kiếm tiền để hỗ trợ những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, nhưng điều đó là không đủ. Anh đến võ đài quyền anh ngầm để đấu quyền anh đen.Anh chưa từng học qua quyền anh, may mắn có chút nhan sắc, khán giả lại nguyện ý nhìn tiểu mỹ nam bị đánh, m.á.u càng chảy càng kích động, càng sẵn sàng chi tiền." 

 

"Anh bị gãy ba xương sườn, xuất huyết lá lách, suýt c.h.ế.t bên trên võ đài."

 

"Ông chủ trả tiền công, anh mang vết thương đi bệnh viện trả tiền cho viện trưởng."

 

"Nhưng anh vẫn không kịp..." 

 

"Ông ấy đã chết. Khi anh đang đấu quyền anh, ông ấy nợ tiền thuốc quá nhiều nên bệnh viện đã cắt thuốc của ông ấy. Người nuôi anh chết, anh thậm chí còn không gặp ông ấy lần cuối cùng.”

 

"Khi đó, Tạ gia tiểu thư có lòng tốt cho chúng tôi mấy đồng tiền, viện trưởng cũng sẽ không có kết cục như vậy!"

 

"Tạ Nhược, em có trái tim?" 

 

Tôi kinh ngạc nhìn Sở Nghênh Phong, đầu óc quay cuồng, m.á.u chảy gần như ngừng đập.

 

"Tạ Chu không cho anh tiền sao? Hắn nói sẽ để lại ba triệu cho cô nhi viện, cho nên em cùng đi với hắn!" 

 

Sở Anh Phong lạnh lùng nhìn tôi, tức giận cười: 

 

"Ba triệu, em đang nói chuyện cười gì vậy?"

 

 "Em đùa anh à?" 

 

"Anh đi tìm em, nhưng người nhà Tạ nói rằng em bận chụp tạp chí và đi du lịch, không muốn gặp anh." 

 

"Anh không tin, họ đưa ảnh em, đeo vàng bạc nhìn đẹp như vậy!" 

 

"Họ đánh anh, rồi ném anh ra ngoài như rác rưởi."

 

 "Anh bị thương gần như không cử động và nằm trên giường cả tháng trời."

 

 "Anh đã rất đau đớn, anh nhớ em rất nhiều nhưng em đang ở đâu?" 

 

"Trong số những đứa trẻ trong cô nhi viện một đứa c.h.ế.t đói, một đứa khác lại c.h.ế.t vì bệnh." 

 

"Anh không còn hy vọng vào em nữa, anh tiếp tục đấu quyền anh ở chợ đen để kiếm tiền."

 

 "Anh trở thành người đứng đầu, anh là người chiến thắng vì anh đã quá tuyệt vọng rồi".

 

"Mỗi lần anh bị đánh không đứng dậy được, anh đều nghĩ đến việc bị em bỏ rơi như một con chó. Anh tự nhủ, còn gì đau hơn những gì em đã làm?!"

 

 “Kỷ lục chiến thắng trên võ đài quyền anh của anh, ít nhất năm năm nay không ai có thể phá được.”

 

 “Anh quay lại tìm em không có mục đích gì khác, chỉ là để trả thù em.”

Giọng nói của Sở Nghênh Phong lạnh lùng như quỷ.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

#BảoBảo

Loading...