HOA SONG SINH - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-27 02:01:31
Lượt xem: 992
Chương 9
Cảm giác đau đớn không ập đến, có người đỡ tôi, là Lâm Dương.
Nó kéo tôi ra sau, nhìn tên xăm trổ, "Anh định làm gì?"
Châu Lục lấy điện thoại ra dọa hắn, "Tôi báo cảnh sát rồi!"
Lớp mười hai vừa tan học, có người đi về phía này, tên xăm trổ không dám làm gì nữa, kéo tóc vàng bỏ đi.
Lâm Dương thấy mặt tôi sưng lên, vội hỏi: "Hắn đánh chị à, còn chỗ nào bị thương không?"
Tôi còn chưa hết bàng hoàng, lắc đầu, tôi vừa sợ hãi nhớ lại những ngày tháng bị Vương què đánh đập ở kiếp trước.
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, "Về nhà trước đã."
"Đợi đã."
Thẩm Thanh Thanh vẫn chưa ra ngoài, tôi không thể để cô ấy dễ dàng qua chuyện này.
Lâm Dương và Châu Lục đi cùng tôi vào ngõ, thấy Thẩm Thanh Thanh vừa đứng dậy.
Tôi chất vấn cô ta : "Vừa rồi tại sao gọi tôi? Nếu không phải vì cô, bọn họ sẽ không nhìn thấy tôi."
Lâm Dương lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, lạnh lùng hỏi: "Cô ta lôi chị vào chuyện này sao?"
Thẩm Thanh Thanh nước mắt lập tức tuôn rơi, "Xin lỗi Thục Thục, tôi chỉ là quá hoảng sợ nên tìm người giúp đỡ."
"Nhưng cô không gọi tôi để cứu cô, mà là bảo họ tìm tôi lấy tiền, nói tôi là em gái cô và tôi có tiền." Tôi không chút do dự vạch trần cô ta .
Châu Lục thu lại vẻ mặt cười đùa thường ngày, không nhịn được thở dài: "Trước đây tôi nghĩ cô là một cô gái nhút nhát và tốt bụng, không ngờ lòng dạ lại xấu xa như vậy?"
Thẩm Thanh Thanh hoảng loạn lắc đầu, "Tôi không có, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng bị họ đánh, tôi chỉ muốn tìm người cứu tôi thôi."
"Tôi đã nhìn thấy cô rồi, tôi vốn định về trường tìm bảo vệ, là cô kéo tôi vào chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-song-sinh/chuong-9.html.]
Ít nhất kiếp trước tôi đã làm vậy, tôi chỉ không thích cô ấy cướp lấy tình yêu của ba mẹ, nhưng chưa bao giờ muốn làm hại cô ta .
Cô ta còn muốn tiếp tục biện bạch, Lâm Dương lên tiếng ngăn lại: "Đủ rồi, tôi không muốn cô đến nhà chúng tôi nữa, cô họ Thẩm, chị tôi họ Lâm, hai người không phải là chị em."
Nói xong, cậu ấy kéo tôi rời đi.
Châu Lục đi phía sau không nhịn được thở dài: "Các cậu còn đối xử tốt với cô ấy, nuôi được một con sói mắt trắng."
Rất ít người biết về mối quan hệ thực sự giữa tôi và Thẩm Thanh Thanh, Tạ Giai biết là do tôi nói, Châu Lục chắc là biết từ Lâm Dương.
Về đến nhà, mẹ tôi thấy mặt tôi sưng lên, sợ hãi vội giúp tôi giảm sưng và bôi thuốc.
Kiếp trước, khi tôi bị đánh đập ở thôn, trốn thoát rồi lại bị bắt trở lại, không ai quan tâm đến tôi, tôi chỉ biết nhìn vết thương nhiễm trùng, mưng mủ.
Tôi lao vào lòng mẹ, khóc nức nở.
Mẹ đau lòng ôm tôi, nhẹ nhàng nói: "Con yêu, đừng khóc nữa, nói mẹ nghe, ai đã bắt nạt con?"
Tôi không nói, Lâm Dương bên cạnh giải thích mọi chuyện.
Mẹ tôi có chút khó tin, không dám tin Thẩm Thanh Thanh lại làm vậy, sau đó thất vọng thở dài.
"Tưởng rằng cô ấy là đứa trẻ tốt."
Thực ra đó là phản ứng của người khi gặp nguy hiểm, có thể hiểu được, nhưng mẹ nhìn khuôn mặt tôi bị thương, an ủi: "Thục Thục, chúng ta sẽ không cho cô ấy đến nữa, được không?"
Tôi gật đầu mạnh, "Vâng! Mẹ, con không thích cô ấy."
Mẹ lo lắng hỏi: "Ở trường nó có bắt nạt con không?"
Tôi do dự một lúc, rồi lắc đầu, dù sao những thủ đoạn của Thẩm Thanh Thanh không tính là bắt nạt, những tin đồn chỉ là suy đoán của mọi người.
"Nếu bị bắt nạt, nhất định phải nói với mẹ, Lâm Dương, con phải bảo vệ chị ở trường."
Lâm Dương gật đầu, "Mẹ, còn những người ở trường nghề thì sao?"
"Đừng lo, ba con sẽ về ngày mai, mẹ sẽ bảo ba xử lý."