Họa Mị - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-26 18:16:31
Lượt xem: 2,282
Nhưng bỗng nhiên, ta lại nhớ về những ngày tháng trước khi gả cho Lục Nghiên Chi, ăn không no, mặc không ấm.
Những ngày tháng cơ cực ấy, sau khi gả cho Lục Nghiên Chi, vậy mà đã trở thành ký ức xa vời.
Hắn đối xử với ta rất tốt, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của ta, có lần trời đổ tuyết, ta muốn ăn bánh hoa ở trong trấn, hắn liền nhân lúc ta ngủ trưa, bất chấp gió tuyết mà đi mua, lúc trở về mặt mũi đều đỏ bừng vì lạnh.
... Ta không nỡ xuống tay.
Ta đang định thu tay về, thì cổ tay lại bị hắn nắm lấy.
"Tướng công!"
Ta kinh hãi vô cùng, thất thanh thốt lên, trơ mắt nhìn lá bùa kia, thật sự rơi xuống người Lục Nghiên Chi.
Ánh sáng dần biến mất, trước mắt ta lúc này, chỉ còn lại một quân cờ màu đen.
...
Ta nắm chặt lấy quân cờ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Mãi đến khi có người gọi ta.
"Chu Nghiên." Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
Ta ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tuấn mỹ quen thuộc, trong lòng chợt hoảng hốt.
Tướng công.
Đôi mắt hắn tĩnh lặng không gợn sóng, kéo ta trở về thực tại.
Ta khó nhọc cất tiếng: "...Phủ quân."
Phủ quân đưa tay về phía ta: "Đưa đây."
Ta đã hứa với hắn, sẽ trả lại quân cờ này.
Thế nhưng ta lại do dự, bàn tay nắm chặt quân cờ, khẽ rụt về.
Hắn đợi hồi lâu, không ép buộc, chỉ khẽ nói "Giữ gìn cẩn thận", rồi quay bước rời đi.
Ta ngồi thẫn thờ hồi lâu, ánh mắt vô tình chạm phải bức họa mỹ nhân vẫn lặng lẽ nằm trên bàn kia.
Ta lau khô dòng lệ, bước đến gần.
Tay khẽ run, bức họa từ từ mở ra.
Son môi đỏ thắm, đôi mắt phượng long lanh, thật là một tuyệt sắc giai nhân, chẳng trách khiến Lục Nghiên Chi si mê đến vậy.
Ta sững sờ.
Ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô nương trong tranh.
Gương mặt ấy, giống ta như hai giọt nước.
Không biết nói cười, cũng chẳng thể bước ra khỏi tranh.
Chỉ mỉm cười dịu dàng, đẹp hơn cả sắc xuân.
Gương mặt của ta.
..............................
Ta cứ ngỡ rằng một khi đại thù đã báo thì oán hận trong lòng sẽ tan biến.
Nhưng sau khi Lục Nghiên Chi biến mất ta vẫn không cách nào lên thuyền.
Ta không muốn trở thành một hồn ma phiêu dạt.
May thay, Phủ quân nhân từ, cho phép ta ở lại bên cạnh, mài mực hầu hạ.
Dung mạo hắn giống hệt như phu quân Lục Nghiên Chi của ta.
Đôi mắt ấy, cũng đẹp đến nao lòng.
Nhưng lại lạnh lùng, băng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-mi/chuong-6.html.]
Chẳng hề đa tình như Lục Nghiên Chi.
Ấy vậy mà, mỗi khi nhìn gương mặt ấy, ta lại không kìm được mà gọi: "Tướng công."
Đợi đến khi hắn quay lại, lạnh lùng nhìn ta, ta mới nhận ra mình đã gọi nhầm người.
Ta đành cúi đầu, vội vàng sửa lời: "Phủ quân."
Trước án thư của Phủ quân, một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Hắn nhíu mày, cắt ngang dòng suy tư đau buồn của ta.
"Sao lại khóc?"
Ta khẽ hít mũi, nói rằng ta nhớ tướng công.
Hắn nhìn ta hồi lâu, rồi dời mắt, thản nhiên nói: "Tướng công của ngươi chẳng phải đang ở trong lòng ngươi đó sao."
Hắn đang nói đến quân cờ ta vẫn luôn giấu trong áo.
Ta vẫn luôn giữ nó bên mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía.
Quân cờ nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay, đen như mực, sờ vào mát lạnh.
Thế nhưng, nó không bao giờ hóa thành tướng công nữa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta ngập ngừng: "Phủ quân, hay là ngài cười một cái đi?"
Tướng công của ta rất thích cười, nếu Phủ quân cười lên, chắc chắn sẽ giống hắn lắm.
Nhưng Phủ quân không cười.
Gương mặt hắn lạnh tanh, nói rằng hắn không phải Lục Nghiên Chi.
Đôi khi ta nằm mơ.
Thật kỳ lạ, ta là một hồn ma, vậy mà vẫn có thể nằm mơ.
Trong giấc mơ, ta thấy một vị công tử, lông mày thanh tú, mái tóc đen được buộc gọn gàng.
Đặc biệt là đôi mắt kia, đẹp như hắc ngọc.
Chỉ cần khẽ liếc nhìn, cũng đủ khiến người ta say đắm.
Ngay cả một tuyệt sắc yêu nữ như ta, khi nhìn thấy cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Ta không kìm được lòng, khẽ gọi: "Tướng công."
Đó chính là gương mặt của Lục Nghiên Chi.
Nhưng lại có chút khác biệt.
Trông hắn trẻ hơn rất nhiều.
Hình như hắn không nghe thấy tiếng ta gọi, chỉ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ta.
Ta nghe thấy hắn nói.
"Chu Nghiên, nàng sắp phải rời khỏi đây sao?"
Ta hỏi hắn vì sao ta phải đi, nhưng hắn không trả lời.
Đôi mắt tuyệt đẹp ấy, ngấn lệ, đỏ hoe, chất chứa đầy đau khổ.
"Nhưng bức họa của ta vẫn chưa vẽ xong, nàng không được đi."
Giọng điệu hắn mắng người khác, sao mà giống Lục Nghiên Chi đến vậy: “Lừa tình xong rồi muốn bỏ đi? Nằm mơ! Đồ vô tâm bạc nghĩa!"
Tỉnh dậy, ta vẫn còn cảm thấy mơ màng.
Gương mặt trong giấc mộng dần dần tan biến như khói mây.