Hoa hải đường - Chương 3: Rời Đi
Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:33:30
Lượt xem: 183
Ta còn đi gặp mẫu thân.
"Mẫu thân, chỉ cần người muốn, con mãi mãi là A Tranh của Mạc Nam, là con gái của mẫu thân."
Mẫu thân tràn đầy đau lòng nhìn ta, "A Tranh của ta, con mãi mãi là A Tranh của mẫu thân."
Trong ký ức của ta, mẫu thân chưa bao giờ rơi lệ, vì phụ thân sẽ luôn chiều chuộng bà.
Nhưng lần này, phụ thân không thể làm bà vui lên được.
Trên đường về Cảnh đô, Lục huynh ngồi cạnh ta.
"A Tranh yên tâm, một ngày nào đó huynh nhất định sẽ long trọng đón muội về nhà."
"Đừng nói là ngàn dặm xa xôi, dù là vạn dặm, huynh cũng sẽ đưa muội về."
Người ta nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng khi xuống xe, hốc mắt Ngũ huynh rõ ràng đỏ hoe.
Ngũ huynh vỗ vai tôi, "Đừng luôn nghĩ mình là điềm xấu, trong mắt Ngũ huynh, muội mãi mãi là tiểu phúc tinh của chúng ta."
"Nếu có người bắt nạt muội, đợi ngày huynh đón muội về, huynh sẽ giúp muội trả thù."
"Nhưng A Tranh, hứa với huynh, nhất định phải sống."
Trong đại điện của kinh đô, tôi lại một lần nữa gặp Phụ hoàng và Mẫu hậu của mình.
Ngũ huynh và Lục huynh chào Hoàng Đế rồi rời đi.
Khi họ rời khỏi cổng thành, tôi cảm thấy trái tim mình như bị khoét đi một mảng.
Lúc đó Vân Huyền nhìn tôi với ánh mắt kiên định, an ủi, không nỡ.
Chàng trai của tôi, đối mặt với m.á.u me c.h.é.m g.i.ế.c cũng không sợ, nhưng lại cảm thấy hối hận và sợ hãi khi để tôi trở lại Cảnh đô.
Bát muội khi ra đi, hét lớn trước cổng thành hai chữ "Cảnh đô."
"Người của Đại Cảnh nghe rõ. Nếu có ai bắt nạt A Tranh tỷ của tôi, Yến Dao Ngọc tôi sớm muộn cũng sẽ cầm trường thương của cha tôi, đến Đại Cảnh tìm các ngươi tính sổ!"
Tôi có thể thấy rõ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cũng thấy rõ sự sợ hãi và ghét bỏ trong mắt họ.
"Ngươi là, Thập Tứ (Tần Tranh) phải không?"
Truyện được edit bởi Lavieee
"Lại gần đây, để Phụ Hoàng nhìn kỹ con."
Người đàn ông ngồi trên long ỷ, là Hoàng Đế - cha ruột của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy, tôi cách ông ta rất xa rất xa.
"An Hoa công chúa đến!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hoa-hai-duong/chuong-3-roi-di.html.]
Giọng nói the thé kéo tôi trở về thực tại, đã lâu rồi tôi không nghe thấy giọng này.
Mạc Nam không có thái giám.
An Hoa công chúa, chính là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ mà Lục huynh đã nói, người đang mắc bệnh nặng.
Tỷ ấy tên là Tần Ánh, là công chúa duy nhất trong hoàng thất Đại Cảnh có phong hiệu.
"Khụ... khụ khụ..."
Tôi tận mắt thấy, mẫu thân một giây trước còn lạnh lùng nhìn tôi, khi nghe thấy tiếng ho của Tần Ánh từ trên ghế phượng bước xuống đầy lo lắng.
Đi qua bên cạnh tôi, không thèm nhìn tôi một cái.
"Ánh nhi à, chẳng phải đã nói con không cần qua đây, trời lạnh thế này làm con lạnh thì làm sao bây giờ, con cứ nghỉ ngơi ở điện là được."
Tần Ánh rất đẹp, một gương mặt trắng bệch, ngũ quan dịu dàng, lông mày lá liễu cong cong, chỉ mỉm cười cũng khiến người ta thương cảm.
"Khụ... khụ khụ. Con nghe..., nghe nói Thập Tứ muội... về rồi... Là tỷ tỷ thì... con phải đến... khụ khụ... gặp mặt."
Hoàng hậu đỡ tỷ ấy ngồi xuống, thân thiết ngồi bên cạnh tỷ ấy.
Hoàng Đế hình như hiền từ hơn chút.
"Thập Tứ, mau, đây là Thập tỷ của con."
Tôi không muốn truy cứu, ông ta có nhớ tên tôi hay không.
Tôi làm theo lời ông ta, hành lễ với Tần Ánh, "A Tranh, gặp qua Thập tỷ."
Hoàng Đế tuyên bố bắt đầu yến tiệc.
Nhưng không ai nói cho tôi biết, tôi nên ngồi đâu.
Hoàng Hậu với vẻ mặt ghét bỏ nói với tôi, "Tự mình thấy chỗ thì ngồi xuống, ở Mạc Nam cũng phải hỏi mọi việc sao."
Tôi muốn nói, Mạc Nam không phải vậy.
Tôi vừa định động đũa, Hoàng Hậu lại ngăn cản tôi, "Vô lễ, ở Mạc Nam cũng không có quy củ như vậy sao? Phụ hoàng con chưa động đũa, đâu có lý nào con ăn trước."
Các đại thần nhìn nhau, tôi thậm chí nghe thấy tiếng cười khinh bỉ.
"Được rồi, Thập Tứ trở về, bệnh của An Hoa cũng sẽ có chuyển biến tốt, đây là chuyện vui, khai yến đi."
Việc tôi trở về không phải là chuyện vui, bệnh của Tần Ánh có thể chữa được mới là chuyện vui.
Lục huynh nói không sai, tôi chính là điềm xấu mang lại sức khoẻ.
Ta nhìn miếng thịt lợn bóng nhẫy trên bàn, thấy thật ghê tởm.
Đặc biệt là Tứ tỷ không muốn bỏ qua cơ hội này, nói bóng nói gió khiến ta cảm thấy việc được ăn món này là điều may mắn lớn nhất, An Hoa muốn ăn nhưng không thể, ta nên ăn để không phụ lòng tốt của An Hoa.
Đó là món khó ăn nhất trong đời ta.
Ta nghĩ, nếu không phải vì ca ca dặn phải sống, ta đã đá lật bàn và bỏ đi từ lâu.