HỒ ĐIỆP GÃY CÁNH - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-08-03 12:37:19
Lượt xem: 1,382
Sau khi đích tỷ qua đời, ta trở thành kế mẫu của các con tỷ ấy.
Dù có cố gắng thế nào thì trượng phu vẫn lạnh lùng và luôn nhớ về người đích tỷ đã quá cố, ánh mắt nhìn ta như thể ta là một vật bẩn thỉu.
Mỗi khi bà mẫu và ta bất đồng, bà ta lại ôm lấy hai đứa nhỏ khóc lóc: "Tội nghiệp, thân mẫu đi sớm, kế mẫu lại bỏ mặt không quan tâm!"
Biết mình sắp chết, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng ta không hiểu tại sao họ lại khóc lóc thảm thiết như vậy? Ta chỉ là một người xa lạ thôi mà!
1.
Lời dặn của đại phu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ông ấy nói tâm tư ta ủ dột, lại ăn uống không điều độ.
Giờ đây, bụng đau quặn thắt, nôn ra máu, e rằng khó qua khỏi.
…
Chiều hôm đó, phu quân ta, Tạ Văn Đĩnh, trở về.
Hắn mang theo một giỏ vải: "Nàng sai người chia cho các viện đi."
Nói xong, hắn liền bỏ đi.
Nhìn những trái vải, ta mới chợt nhận ra, một năm nữa lại trôi qua, ta đã thành thân được năm năm rồi.
Vị hôn phu của đích tỷ quả thật là một nam nhân xuất chúng.
Hắn ta là thế tử của phủ Quốc Công, tài sắc vẹn toàn.
Mặc dù đã thành tái hôn nhưng vẫn có vô số nữ tử xếp hàng muốn được gả cho hắn.
Đích tỷ ta vì hai đứa con, đã bày mưu tính kế, ép ta gả cho hắn.
Nhớ lại lúc đó, ta đến thăm tỷ ấy lúc bệnh nặng, nhưng tỉnh dậy lại thấy mình nằm bên cạnh tỷ phu.
Nghĩ một chút, ta liền hiểu ra mọi chuyện.
Đích tỷ đã đau khổ van xin ta, còn đưa ra những điều kiện mà ta không thể từ chối.
Ta đành phải cúi đầu nhận tội có ham muốn với tỷ phu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ho-diep-gay-canh/chuong-01.html.]
Rồi tỷ ấy giả vờ "khoan dung" tha thứ cho ta, kéo lê thân thể bệnh tật, cầu xin hắn cưới ta.
Tạ Văn Đĩnh nhịn xuống sự ghét bỏ đối với ta mà cưới ta.
Lúc đó, ta không ngờ rằng, việc không được trượng phu yêu thương lại khiến ta sống khổ sở đến vậy.
Cũng không ngờ rằng, hai đứa con của đích tỷ lại hận ta đến tận xương tủy, cho rằng chính ta đã làm chuyện bỉ ổi, khiến bệnh tình mẫu thân chúng trầm trọng hơn mà qua đời.
Càng không ngờ rằng, lần đầu mang thai của ta lại kết thúc bi thảm như vậy.
Năm đầu tiên được gả đi, cũng là một giỏ vải.
Ta chia theo phần theo tiêu chuẩn, tưởng rằng phần chia cho chủ viện là của ta và Tạ Văn Đĩnh.
Trong hai mươi trái vải, ta đã ăn năm trái.
Tạ Phụng An xông vào với đôi mắt đỏ ngầu, chất vấn: "Ai cho ngươi ăn?"
Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay còn cầm vỏ vải.
Cảm thấy xấu hổ và lo lắng, ta lắp bắp không nói nên lời.
Lúng túng, xấu hổ, ta cảm thấy thật xấu hổ, lo lắng mình đã làm sai điều gì đó, lắp bắp không biết trả lời thế nào.
Cậu bé tức giận xông tới, đẩy mạnh ta một cái rồi hất đổ bàn vải: "Đây là của mẫu thân ta, một người không biết liêm sỉ như ngươi, có tư cách gì mà ăn?"
Ta đứng không vững, loạng choạng giẫm lên trái vải bị văng trên đất, ngã sõng soài.
Cảm giác đau nhói, m.á.u ấm chảy ra.
Thấy ta ngã, có lẽ vì thấy mặt ta quá khó coi, nó sợ hãi mà khóc rống.
Mọi người đều bảo vệ cậu bé, cho đến khi Tạ Văn Đĩnh phát hiện ra ta không ổn, mới đi tìm đại phu.
2.
Sau khi tỉnh lại, không có lời an ủi ấm áp nào cả.
Thay vào đó là ánh mắt u ám của Tạ Văn Đĩnh nhìn ta.
Giọng hắn cứng nhắc: "Đứa bé này chắc là do lần đó để lại, nhưng tháng không đúng, đến không đúng lúc, vốn dĩ không nên giữ lại, truyền ra ngoài chỉ làm hỏng thanh danh của hai nhà."