Hình xăm - Phần 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:09:31
Lượt xem: 922
16
Cha mẹ Trần Khải không lấy lại được toàn bộ số tiền đã bỏ ra bởi vì Alice lừa đảo quá nhiều người. Cô ta đã tiêu xài phung phí một thời gian rất dài nên khoản tiền gần như không thu hồi lại được.
Tiền của Nhà họ Trần chỉ lấy lại được một phần tư, tuy nhiên số tiền này cũng đủ để hai người lớn tuổi an hưởng tuổi già. Trần Khải chắc là rất biết ơn tôi.
Tết Nguyên đán một năm sau, sau khi cha mẹ hai vô tình gặp lại, Trần Khải chủ động đưa tôi về. Hắn kéo áo của mình lên, tôi thấy trên n.g.ự.c hắn chỗ lúc trước hình xăm kia tồn tại đã thay bằng một vết sẹo gớm ghiếc.
Tôi sợ đến mức che miệng lại, nhưng Trần Khải chỉ mỉm cười ngậm điếu thuốc trong miệng.
“Giá mà lúc trước anh nghe theo lời em, xóa đi hình xăm này thì tốt rồi. Những suy nghĩ tham lam đúng là không nên có, hình xăm của quá khứ cũng không nên giữ lại.”
Tôi: "Vết sẹo của anh là sao vậy?"
Trần Khải không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi: "Phải có cách để cho mình nhớ bài học này thật lâu đúng không!"
Tôi sốc đến mức không thể nói được gì nữa. Sau khi trải qua những biến cố này, hắn dường như trở nên tàn nhẫn và trưởng thành hơn trước.
"Tô Miên, anh coi như là đã nhận được một bài học đích đáng rồi, em vốn không muốn...”
“Miên Miên!”
Trần Khải còn chưa kịp nói xong, xa xa đã vang lên một tràng tiếng gọi tên tôi dồn dập.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nghe tiếng nhìn lại, Bùi Quý Xuyên đang từ trên xe bước xuống, sải những bước chân dài tiến tới phía bên này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hinh-xam/phan-9-end.html.]
Tôi không nhịn được mỉm cười. Anh ấy hét lớn như vậy là sợ tôi bị điếc sao?
Tôi quay đầu nói với Trần Khải: "Em đi trước đây, bạn trai em tới đón rồi.”
“M..ẹ k..iếp! "Trần Khải nói nhỏ.
Còn tôi liền xoay người đi về phía bóng người đang lo lắng ở đằng kia. Kỳ thật tôi biết Trần Khải muốn nói cái gì, chỉ là giờ đây cảnh còn người mất, chúng tôi vĩnh viễn không thể quay lại quá khứ trước kia được nữa.
"Em có thấy lạnh hay không mà lại đứng ngoài trời thế?" Một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên người tôi. Bùi Quý Xuyên hung dữ đưa mắt nhìn Trần Khải phía sau, kéo bả vai ôm tôi vào trong n.g.ự.c anh ấy.
Anh ấy nói bằng giọng trầm thấp mà chỉ có hai người chúng tôi nghe được: “Bệnh cũ của em lại tái phát à? Em vừa vén áo người ta lên xem cơ bụng phải không?”
Tôi: "Em không có, là anh ta tự kéo áo mình lên.”
Bùi Quý Xuyên: "Nếu có vậy em cũng không thể nhìn, em chỉ được nhìn một mình anh thôi.”
Này! Chủ tịch độc đoán quá nhỉ?
Bùi Quý Xuyên vẻ mặt đầy đắc ý: "Tôi chính thức thông báo với quý cô, chồng của quý cô vừa được thăng chức lên chủ tịch, hơn nữa anh ấy cũng chỉ độc đoán với mình cô thôi.”
Hừ! Anh ấy thật đúng là quá bá đạo.
(—END—)
Chúng mình đề cử các bạn đọc bộ "Mộc Đầu" nha, nữ cường siêu siêu hay