HẸN ANH KIẾP SAU! - Chương 7-End chính văn
Cập nhật lúc: 2024-09-13 02:01:53
Lượt xem: 266
Bàn tay đang bê bát cháo của tôi bỗng run lên không tự chủ. Vừa định cất lời thì Khả An lại nói:
"Em không cố ý lục vali của chị đâu, em chỉ muốn đi lấy quần áo cho chị thôi."
Tôi đặt bát cháo xuống, nhìn cô gái bỗng nhiên rơi nước mắt trước mặt mình"
"Là em cướp anh ấy từ tay chị, anh ấy vốn dĩ nên thuộc về chị, là em đã chiếm mất 6 năm của anh ấy, chị Thuần Thuần, em xin lỗi.. thật sự rất xin lỗi chị."
Cô gái tốt bụng trước mặt tôi khóc không thành tiếng:
"Khả An, em không có lỗi với chị, người em yêu là Tiểu Thụy, người chị yêu làVương viễn Thụy, em có cướp gì của chị đâu."
"Nhưng 2 cái tên đó là cùng 1 người mà."
Tôi lắc đầu, lau nước mắt giúp cô ấy:
" Không, người yêu em là Tiểu Thụy, Vương Viễn Thụy mới là người yêu chị, chị nói không phải thì tức là không phải, chị liều cả mạng sống đi cứu em không phải để nhìn em hủy hôn đâu."
Khả An vẫn ngồi ở đó đến khi chị Hạ về mới chịu rời đi, khi rời đi, mắt cô ấy vẫn còn đỏ ửng. Buổi chiều chị Hạ quay về ngủ bù, tiện mang luôn cơm tôi, tôi có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, người mang cơm tối đến cho tôi là Vương Viễn Thụy
.
Vào giây phút nhìn thấy anh, tôi chỉ thấy may mắn vì mình đã trang điểm.
Trong lồng giữ nhiệt có canh trứng dễ tiêu, còn có bánh bao chay thơm nhẹ và thịt kho tàu, có lẽ do không biết tôi có thể ăn gì nên anh đã làm hai phần, tôi chỉ vui vì còn có cả đồ ngọt nữa, là khoai lang lắc phô mai.
Tôi thật sự rất muốn nếm thử món thịt kho tàu mà anh làm, không biết lần này anh có đổ xì dầu quá tay như 6 năm trước anh ấy làm không, nhưng dạ dày của tôi chỉ có thể chứa được vài thìa canh trứng.
Tôi ngồi trên giường bệnh, Vương Viễn Thụy đứng trước cửa sổ, chúng tôi không nói lời nào, nhưng vẫn không thấy có gì phải xấu hổ cả.
Trước đây, chúng tôi từng ngủ từ trưa đến tận chiều tối, tôi ngồi trên cửa sổ đánh violin, anh nằm trên giường nhìn tôi, không ai nói gì cả, bởi vì chỉ có chúng tôi mới hiểu nhau.
Hiếm có một hôm dạ dày tôi không giở trò, sau khi ăn hết bát canh trứng, tôi muốn lấy khoai lắc phô mai, anh liền đi tới mang qua cho tôi.
"Cảm ơn." Tôi nói.
"Không cần cảm ơn, cô đã cứu Khả An, tôi phải cảm ơn cô mới đúng."
Miếng khoai lang vốn mang chút vị ngọt, giờ lại trở nên đắng ngắt.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, kết thúc bữa tối, tôi biết anh có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói bốn chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hen-anh-kiep-sau/chuong-7-end-chinh-van.html.]
"Sớm ngày khỏe lại."
Tôi biết hiện giờ mình nên nói vài câu may mắn gì đó, ví dụ như tân hôn vui vẻ, đầu bạc răng long,... Nhưng tôi không nói ra nổi một chữ nào cả.
"Cảm ơn, chúc hai người ..."Tôi phải cố gắng lắm mới có thể nói tiếp được:"... sống thật tốt."
Tha thứ cho em, đây là lời chúc tốt đẹp nhất mà em có thể nói ra rồi.
Viễn Thụy gật đầu, sau đó xách lồng giữ nhiệt rời đi, ánh mắt của tôi một khắc không rời khỏi bóng lưng của anh, vào lúc cánh cửa đóng lại, tôi rút cây kim truyền nước ra, lết đôi chân khập khiễng do bị thương, cố bám vào cửa sổ, bóng lưng của anh lại xuất hiện trong tầm mắt, tôi tham lam nhìn anh, như muốn khắc sâu vào trong tâm trí mình.
Dù sao đây cũng là lần cuối tôi được gặp anh rồi.
Ngày thứ năm tới đây, là đám cưới của Vương Viễn Thụy và Khả An, nghe nói vị trí ghế ngồi của tôi ở hàng đầu tiên, nhưng thật xin lỗi, tôi đã ngồi lên tàu hỏa, vé tàu về Kinh Đô đã mua từ lâu rồi, còn chưa ngồi xuống được bao lâu, tôi đã bắt đầu đau dạ dày.
Mấy ngày nay, tần suất đau dạ dày của tôi ngày càng tăng cao, tôi biết, chuyện tôi nhờ chị Hạ sắp phải thực hiện rồi.
Sau khi ở bên Vương Viễn Thụy, tôi bỗng trở nên rất mỏng manh yếu ớt, chỉ bị đau một chút thôi là tôi đã nổi nóng.
Bạn bè của Vương Viễn Thụy đều nói tính anh rất nóng nảy, nhưng từ sau khi ở bên tôi, tính của anh tốt đến mức không tả nổi.
Cho dù tôi vô cớ gây sự, anh cũng vẫn dỗ dành tôi, tôi rất thích anh như vậy, lần nào anh cũng đều ôm tôi thật chặt, thấp giọng nói bên tai tôi, tôi nghe thấy anh gọi tôi là bé yêu, trong giây phút đó, cảm giác đau đớn đều biến mất.
Nhưng giờ đây, tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, ngón tay đè lên vùng dạ dày dùng sức mạnh đến mức trở nên trắng bệch.
Nếu đổi lại là trước đây, anh chắc chắn sẽ vô cùng thương tôi, anh chắc chắn sẽ ôm chặt tôi, dúi đầu tôi vào lòng mình, kiên nhẫn dỗ dành tôi như khi học đại học, tôi từng bị thủy tinh đ.â.m vào tay vậy.
Nhưng bây giờ, cơn đau trên cơ thể còn đau đớn hơn khi bị thủy tinh đ.â.m vào tay khi đó gấp trăm ngàn lần.
Tôi nằm rạp xuống bàn, gọi tên anh: "Vương Viễn Thụy, em đau quá, sao anh con chưa đến bên em?"
Tàu hỏa đi thẳng về phía Nam, tôi ngủ thiếp đi, ngủ 1 giấc ngủ mà tôi có thể mãi mãi ở nên Vương Viễn Thụy của tôi.
Sau khi thuốc giảm đau có tác dụng, tôi mơ thấy mình trở về hồi cấp 3, gặp được Vương Viễn Thụy năm 18 tuổi, một Vương Viễn Thụy trong mắt chỉ có mình tôi, một Vương Viễn Thụy chỉ yêu mình tôi.
Và đặc biệt là 1 Vương Viên Thụy với lời hứa... cả đời này anh là của 1 mình tôi
Nếu như có kiếp sau, chỉ mong người đầu tiên tôi gặp được trong thanh xuân của mình, vẫn là Vương Viễn Thụy.
((còn 1 phần ngoại truyện))