HẸN ANH KIẾP SAU! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-13 01:16:30
Lượt xem: 183
Tôi nhìn người trước mặt, bỗng chốc không kìm nổi nước mắt.
Anh lúng túng nhìn tôi, chỉ biết nói lời "Xin lỗi, Xin lỗi, tôi.."
Tôi cúi người xuống rồi đưa tay lên, ngăn lại mọi động tác của anh, nen nghẹn ngào xuống mà bịa ra lí do giải thích cho anh:
" Ba mẹ anh thương em nên đã nuôi em như con gái, em và anh không có dây dưa quan hệ quá nhiều, chỉ là quan hệ anh em bình thường, em đến đây chủ yếu là muốn thay họ tới thăm anh, còn về sợi dây đỏ."
Tôi dùng sức bứt đứt ra, sợi dây đỏ rơi xuống:
"Đây là bùa bình an mà ba mẹ xin cho anh, tiện xin luôn giúp em một sợi mà thôi."
Vương Viễn Thụy nhìn tôi mà không nói gì. Tôi cũng không còn sức bịa tiếp nữa, có lẽ mấy câu nói ban nãy đã đủ để anh yên tâm kết hôn rồi.
Tôi cũng không biết mình làm thế nào mà về được phòng ngủ, trước đây tôi rất biết kiểm soát bản thân, nhưng vào giây phút tôi quay người đi, nước mắt lại tuôn ra như mưa.
Nước mắt làm nhòe lớp trang điểm, nhìn gương mặt mệt mỏi ốm yếu, hai tay tôi ôm mặt, ngồi vào một góc trong nhà vệ sinh khóc rất lâu.
6 năm! Đến nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới việc Vương Viễn Thụy có thể quay trở về bên mình. Nhưng vào giây phút anh xuất hiện, tôi lại không thể không đẩy anh ra xa.
Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?
Tại sao nhất định phải là tôi chứ?
Do cảm xúc lên xuống quá thất thường, dạ dày tôi bỗng như quay cuồng lên, trong họng bỗng cảm nhận được đầy mùi tanh của máu.
"Thuần Thuần, em sao thế? Mau mở cửa."
Tôi bám vào vách tường rồi đứng lên, điềm nhiên ấn nút xả nước, vội vàng dặm lại lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe, sau đó đi ra ngoài như bình thường.
"Em không sao, không cẩn thận bị ngã một cái thôi."
Ánh mắt đau lòng đó của chị Hạ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Ở trước mặt chị thì không cần cố kìm nén đâu.
Tôi tránh mặt đi:
" Em không sao."
Chị Hạ nhìn tôi, muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng vẫn vỗ vai bảo tôi về giường, vào lúc quay đi, tôi lại nhìn thấy thứ trên bàn.
Tấm thiệp mời màu xanh lam bắt mắt, hôn lễ vào buổi hoàng hôn.
Hôn lễ đó đáng ra phải thuộc về tôi mà!!!
Vào giây phút đó, tôi bỗng thấy thật sự không can tâm, cảm xúc đã dồn lên cướp mất lý trí, tôi xông ra ngoài, chạy thẳng ra sảnh lớn.
Tôi phải nói cho anh biết, tôi mới là vợ chưa cưới của anh!
___________
Ngọn gió biển mặn chát thổi tới khiến gương mặt tôi cũng thấy đau, tiếng cười của Khả An vang từ trên tầng 2 xuống, tôi ngước lên, nhìn thấy Vương Viễn Thụy đang nhẹ nhàng sấy tóc cho Diệp Ninh, động tác cẩn thận từ tốn lại tràn ngập tình yêu đó quen thuộc biết bao, Khả An thoải mái dựa vào trong lòng anh.
Còn tôi, người từng ở vị trí đó giờ lại trở thành một người ngoài cuộc.
Tiếng cười đó khiến tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Nếu như, nếu như tôi nói cho anh biết, tôi mới là vợ chưa cưới của anh,Vương Viễn Thụy là một người đàn ông luôn chịu trách nhiệm đến cùng, anh nên làm thế nào với tôi đây?
Tôi không muốn anh thương hại tôi, tôi chỉ muốn Vương Viễn Thụy yêu tôi thôi mà.
Đợi sau khi tôi bình tĩnh lại rồi quay về phòng thì đã là nửa đêm, nhưng chị Hạ vẫn chưa ngủ.
"Là Vương Viễn Thụy tự mình phát hiện ra, tuy mất trí nhớ, nhưng cậu ấy vẫn chưa quên sở trường cũ của mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hen-anh-kiep-sau/chuong-5.html.]
"Em biết."
"Vương Viễn Thụy trước giờ rất thông minh, sao lại không nhìn ra những lần tiếp cận như có như không của đội trưởng Trần được."
"Ba mẹ anh ấy thì sao? Đội trưởng Trần đã nói cho anh ấy chưa?"
Bầu không khí bỗng yên lặng vài giây:
" Nói là do tai nạn xe cộ."
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa, ít nhất thì lý do này cũng chấp nhận được.
"Viễn Thụy nói, sau khi kết thúc đám cưới sẽ trở về Kinh Đô cùng chúng ta."
Lúc lâu sau tôi mới mở miệng:" Thành gia lập nghiệp rồi, cũng nên đưa vợ về thăm ba mẹ thôi đây là chuyện nên làm."
"Viễn Thụy có hỏi em chuyện gì không?"
Tôi lại nhớ đến người đứng đợi tôi trước cửa hồi chiều.
"Hỏi rồi, em không nói gì cả, chị yên tâm đi."-Tôi chậm rãi trả lời
"Dĩ Thuần, em biết bọn chị không có ý đó mà."
Tôi ôm lấy vùng bụng đang lên cơn đau dữ dội:
"Nhưng ý của em chính là như vậy."
Từ năm 17 tuổi đến năm 28 tuổi, tròn 11 năm, Vương Viễn Thụy đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, nửa phần sinh mạng của tôi. Anh cứ quấn trong tâm trí của tôi như sợi dây leo vậy, bây giờ lại gượng ép tách chúng ta, má.u thịt lẫn lộn, đau đến mức sống không bằng chế.t.
Ngày thứ ba tới nơi đây, cơn mất ngủ đã lại tìm đến tôi, tôi cứ mở mắt nhìn lên trần nhà như vậy cho đến khi trời sáng.
Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của bọn họ. Mới sáng ra, trong sân đã vang tới giọng của Khả An, cô ấy đang chuẩn bị trang trí cho đám cưới.
"Làm cho tôi một cánh cổng bằng hoa tươi ở đây, phải là hoa hồng đỏ. Thảm đỏ cần dài bao nhiêu nhỉ? Phông nền cần làm to khoảng bao nhiêu? Tiểu Thụy, nếu không có tường ảnh thì anh c.h.ế.t chắc!"
Âm thanh ngoài sân không ngừng vang lên, tôi vùi đầu vào trong chăn, nhưng giọng nói của Khả An vẫn cứ lọt thẳng vào trong tai tôi dù tôi không hề muốn nghe 1 chút nào.
Thật ra chúng tôi cũng đã có một đám cưới, con đường hoa là hoa nhài trắng khi anh cầu hôn, hoa cưới là hồng xanh do Vương Viễn Thụy tự tay làm từng bông.
Trong mùi thơm thoang thoảng còn mang theo chút hương vị ngọt ngào, ghế ngồi của khách đều được phối thêm ruy băng màu xanh lam, đồ ăn là do chúng tôi đổi đi đổi lại hết mấy lần mới chốt được, đến cả kẹo hỉ cũng là do chúng tôi cùng nhau chọn, trên hộp đựng kẹo còn in lên hình chibi của hai chúng tôi.
Anh nắm tay tôi, đưa tôi đi qua con đường hoa thật dài, lòng bàn tay ấm áp của anh bất giác run rẩy, mới chỉ là diễn tập thôi mà anh đã căng thẳng đến vậy rồi.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng nhiệm vụ cứ khăng khăng đến vào ngay tối hôm ấy, anh còn chưa kịp đeo nhẫn cưới cho tôi, cũng chưa kịp nhìn thấy tôi mặc bộ váy cưới có thêu tên của anh lên đó.
Anh liên tục nói xin lỗi tôi, nói một tuần sau sẽ trở về, chỉ một tuần thôi, anh sẽ lập tức quay về cưới tôi, tôi cứ đợi anh, đợi mãi, đợi tận 6 năm, cuối cùng lại đợi được tin anh cưới người khác.