HẸN ANH KIẾP SAU! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-12 23:04:12
Lượt xem: 185
Khi đến thị trấn nhỏ ven biển ấy, trong đầu tôi vẫn vang lên những lời mà Đội trưởng Trần vừa nói.
[...]
"Dĩ Thuần, chúng tôi tìm được tin tức của Viễn Thụy rồi, chỉ có điều..."
"Thật sao Đội trưởng. Anh ấy sao rồi?"
"Cậu ấy không sao chỉ là cậu ấy dường như không còn chút kí ức nào về chúng ta nữa, về cô cũng vậy, Thuần Thuần ạ"
[...]
Câu nói cuối cùng cứ vang vọng trong đầu tôi. Nó lặp đi lặp lại như không có hồi kết.
Tôi không tin.
Sao anh ấy có thể quên tôi chứ.
Tôi theo đuổi anh ấy cả 1 năm, bên nhau 11 năm, cũng đã cầu hôn rồi, sắp thực hành nghi lễ quan trọng đó rồi...
Sao anh ấy có thể quên chứ.
[...]
Từ máy bay chuyển sang taxi, năm tiếng đồng hồ đi taxi khiến tôi chóng mặt và vô cùng buồn nôn, trải qua mười tiếng, cuối cùng bốn người chúng tôi cũng đến thị trấn nhỏ ven biển kia.
"Ở bên đó."
Đội trưởng Trần dơ tay chỉ vào một khách sạn có tên Sun, khách sạn trở nên nổi tiếng nhờ một nhóm ảnh do khách tham quan du lịch đến đây chụp được.
Trong những bức ảnh đó, gương mặt của ông chủ vừa xuất hiện đã thu hút vô số người hâm mộ. Vì vậy người đến dây ngày một nhiều hơn.
Đội trưởng Trần nhìn tôi:
"Cậu ấy cái gì cũng không nhớ rõ, chắc chắn là..."
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, các giác quan đọt nhiên ngưng trệ.
Khi đội trưởng Trần vừa đẩy cửa vào, chiếc chuông gió được đặc chế vang lên âm thanh lanh lảnh.
Trước mặt tôi là một cái sân rất rộng, con đường lát đá chỉ dẫn vào một nhà, trong sân có một chiếc xích đu lớn, có một con ch.ó golden và rất nhiều những chú mèo đủ loài khiến tôi kinh ngạc nhìn những con vật nhỏ đó.
Bỗng nhiên một người từ sau bức màn lụa bước ra, 1 người cao chân dài, đường cong cơ bắp của cánh tay dưới chiếc áo phông đen bó sát căng chặt cùng với đó là góc nghiêng sắc bén.
Nhìn thấy người đàn ông đó, cơ thể tôi không tự chủ chôn trân tại chỗ, phía sau lưng run lên, đầu óc ong ong, các chức năng cơ thể như mất đi trong nháy mắt, chỉ có thể dùng hết sức lực nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Tôi đã từng nhìn thấy những người trông giống hệt với Vương Viễn Thụy, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng giống hệt nhau, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã biết anh ta không phải Vương Viễn Thụy của tôi.
Người trước mặt khác xa thiếu niên ở bên tôi trước đây, khuôn mặt trưởng thành hơn so với Vương Viễn Thụy hồi niên thiếu, nhiều góc cạnh, cũng nghiêm nghị hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hen-anh-kiep-sau/chuong-1.html.]
Tôi không kìm được càng lúc càng tới gần, cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt anh, sợi dây đỏ trên cổ anh...
"Vương...Viễn...Thụy"
Tôi cố nén khóc, khẽ gọi tên anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất xa lạ.
"Cái gì cơ?"
"Vương...Viễn...Thụy"
Tôi gần như không thể nói rõ ràng tên của anh.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi:
"Xin lỗi cô, cô nhận nhầm người rồi."
Nhưng cuộc đời này tôi có thể nhận nhầm bất cứ thứ gì, ngoại trừ nhận nhầm Vương Viễn Thụy, bởi vì anh chính là nửa mạng sống của tôi.
Đội trưởng Trần vội vàng kéo tôi lại, "Xin lỗi, cho hỏi còn phòng trống không?"
Vương Viễn Thụy khoanh tay cẩn thận xem xét chúng tôi:
"Còn, mọi người muốn mấy phòng?"
"Hai phòng."
"Mời vào!"
Anh quay đầu đi vào phòng, một ánh mắt cũng không liếc qua tôi.
Lúc nghe tin, tôi vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh nhìn thấy tôi, nhất định sẽ nhớ đến tôi, chỉ cần anh nhìn thấy tôi! Mọi thứ sẽ khác...
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lạ lẫm lại sắc bén, thậm chí không có chút hảo cảm.
Lúc nghe được tin anh còn vẫn sống tôi không khóc, khi nghe tin anh kết hôn tôi cũng không khóc.
Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của anh lúc vừa rồi, trái tim tôi dường như bị ai đó nắm chặt trong tay, đau đến mức dường như vỡ vụn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
___________
"Thẻ căn cước."
Đội trưởng Trần lấy từ trong hành lí đưa thẻ căn cước của chúng tôi qua.
Anh nhận lấy rồi chậm rãi đi qua phía quầy.
Đội trưởng Trần lấy thẻ phòng rồi nhờ người đưa tôi lên phòng.
Tôi ngồi trong phòng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Sao anh ấy lại thành ra thế này."
Trên đường từ Kinh Đô tới thị trấn nhỏ này, tôi đã thề: khi gặp mặt nhất định sẽ tát anh một bạt tai, người đàn ông vô lương tâm này, sao có thể quên tôi cùng với những lời hứa hẹn trước đây để đi cưới người phụ nữ khác chứ!
Nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh ấy, cả người tôi mềm nhũn không ra tay được, ý nghĩ duy nhất lúc này là chỉ muốn ôm lấy anh...
Tôi ở trong phòng đợi rất lâu, lâu đến nỗi chị Hạ sợ đã tôi xảy ra chuyện nên kiên quyết kéo tôi ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người đang ăn thịt nướng ở sân vườn sau, tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy Vương Viễn Thụy đang nướng thịt xiên, đội trưởng Trần đang đứng bên cạnh anh, hai người họ hình như đang nói chuyện với nhau.