Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Giao Tiếp Với Động Vật - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:35:35
Lượt xem: 1,921

Tôi đứng dậy mở cửa, hóa ra là Lâm Duệ Hân.

Nhưng cô ấy trông khác so với hôm livestream.

Hai mắt đờ đẫn, quầng thâm mắt, còn chống gậy, cả người tiều tụy đến thảm hại.

Vừa vào cửa, cô ấy đã nắm lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng:

"Đại sư, cứu tôi với."

"Lúc đó đáng lẽ tôi nên nghe lời cô, sớm xử lý cái thứ quỷ quái đó đi, thì bây giờ cũng sẽ không ra nông nỗi này."

Cô ấy cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có ai rồi mới bước vào nhà tôi và đóng cửa lại.

"Ban đầu tôi chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh, mỗi ngày đều làm quần chúng trong nhà hát. Tôi không cam tâm cứ mãi uổng phí thời gian như vậy, nên đã đến Thái Lan cầu xin Cổ Mạn Đồng.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

"Cổ Mạn Đồng của tôi rất lợi hại, chỉ trong vòng hai năm đã giúp tôi leo lên vị trí Ảnh hậu.

"Nhưng hình như nó không giống với những Cổ Mạn Đồng khác, nó không cần tôi cúng tế thứ gì cả, nó sẽ tự mình kiếm ăn.

"Cho đến khi Tiểu Hắc gầm gừ với không khí, cô nói tôi mang về rất nhiều đứa trẻ, tôi mới nhận ra nó cần hút hồn phách của trẻ con."

Đến đây, cô ấy càng thêm đắc ý, bản thân không cần phải bỏ ra thứ gì mà vẫn được hưởng thụ thành quả.

Nhưng gần đây, cô ấy bắt đầu sốt, thường xuyên ra vào bệnh viện.

Dần dần, cô ấy gặp đủ loại chuyện xui xẻo.

Ở nhà, bình hoa sẽ vô cớ rơi từ trên cao xuống, suýt chút nữa thì đập vào đầu cô ấy.

Sẽ bị thứ gì đó vấp ngã trên nền nhà bằng phẳng.

Mấy ngày trước, dây cáp treo khi cô ấy đang diễn đột nhiên bị đứt, cô ấy ngã thẳng xuống, dẫn đến gãy xương cẳng chân.

Lúc này cô ấy mới nhận ra, những gì tôi nói hôm đó về sự phản phệ đều là thật.

"Vậy thì cô nên đi giải quyết thứ đó đi, chứ không phải đến tìm tôi." Tôi nói.

Lâm Duệ Hân bất lực lắc đầu: "Tôi đã thử rồi, tôi vứt nó đi, ngày hôm sau nó lại trở về chỗ cũ, tôi không cách nào vứt bỏ nó được."

"Đại sư, cô giúp tôi với."

Tôi lắc đầu: "Làm sao tôi giúp được cô? Tôi chỉ có thể giao tiếp với động vật, chứ không biết trừ ma đuổi quỷ. Cô nên đi tìm đạo sĩ hoặc chuyên gia khác thì hơn."

"Tôi đã mời cao nhân rồi, ông ấy nói cần sự trợ giúp của Tiểu Hắc, nhưng họ không thể giao tiếp với nhau. Đại sư, tôi biết cô thực sự có khả năng giao tiếp với động vật, xin hãy giúp tôi, tôi sẽ trả cô thù lao này."

Vừa nói, Lâm Duệ Hân vừa giơ một ngón tay lên.

Bảy con số.

Làm diễn viên đúng là kiếm tiền dễ dàng thật đấy.

-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/he-thong-giao-tiep-voi-dong-vat/chuong-7.html.]

Tôi đồng ý.

Ngay hôm đó, chúng tôi lái xe đến biệt thự của Lâm Duệ Hân.

Vừa mở cửa, tôi đã thấy Tiểu Hắc đang ngồi chễm chệ ở lối vào, l.i.ế.m láp móng vuốt của mình.

"Cô đến rồi, đi theo tôi." Giọng nó trầm thấp, xoay người nhảy xuống, đi về phía phòng khách.

Ồ hô.

Trong phòng khách ngồi đầy những người kỳ lạ, đạo sĩ, nhà sư, thầy pháp, còn có cả người mang theo chồn.

Lâm Duệ Hân đúng là... vừa giàu có vừa sợ chết.

Nhà sư nói, đây không phải là Cổ Mạn Đồng bình thường, mà là Cổ Mạn Đồng Nhân Đồng.

Được tạo ra từ linh hồn của những đứa trẻ c.h.ế.t yểu.

Nhưng linh hồn của nó không được thanh tẩy hoàn toàn, nên có tư tưởng riêng, oán khí rất nặng.

Hiện tại trong biệt thự toàn là những hồn ma do nó mang về, bản thể của nó lẫn trong đó, rất khó nhận ra.

Tiểu Hắc dường như có thể nhìn ra bản thể của nó đang trốn ở đâu, nhưng nó không chịu hợp tác.

Họ hy vọng tôi có thể giao tiếp với Tiểu Hắc, hỏi ra vị trí của Cổ Mạn Đồng.

Biết trong biệt thự toàn là oan hồn của trẻ em đã chết, tôi nổi hết da gà.

Tôi véo mạnh vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại, rồi bắt đầu giao tiếp với Tiểu Hắc.

Tôi hỏi nó Cổ Mạn Đồng ở đâu.

Nó lại nói: "Tôi không biết."

"Lúc đầu tôi nhìn thấy, nhưng có quá nhiều oan hồn đi theo Hân Hân về, chúng luôn muốn làm hại cô ấy. Để bảo vệ cô ấy, tôi đã nuốt không ít oan hồn, giờ chúng đang xâm chiếm cơ thể tôi, tôi không nhìn rõ nữa."

"Nhưng lần cuối tôi nhìn thấy Cổ Mạn Đồng là ở phòng ngủ của Hân Hân trên tầng hai."

Sau khi tôi thuật lại lời này, mọi người đều im lặng.

Lâm Duệ Hân châm một điếu thuốc, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhả khói mù mịt: "Chậc, đồ vô dụng."

"Tôi không quan tâm các người dùng cách gì, hôm nay nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t Cổ Mạn Đồng, các người đã nhận tiền của tôi rồi đấy!"

Thái độ của cô ta quá kiêu ngạo, có người nhỏ giọng bày tỏ sự bất mãn.

Đúng lúc thầy pháp kia nói không làm nữa, muốn rời khỏi biệt thự thì...

Tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đóng sầm lại với một tiếng "Ầm".

Cổ Mạn Đồng xuất hiện ở cửa cầu thang tầng hai.

Nó cười một cách kỳ quái, rồi biến mất.

Xem ra hôm nay chúng ta không thể ra ngoài được rồi.

Loading...