HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:43:19
Lượt xem: 233
10
Ngày mười một hôm đó, khi được Trình Tiềm đưa đến hoa viên, tôi còn tưởng mình bước vào hiện trường hôn lễ.
Cũng không phải trang hoàng hoa lệ tinh xảo gì, chẳng qua hoa viên này thật sự quá lớn.
Tôi thấy có rất nhiều người, có đối tác của Trình Tiềm, có nhân viên trong công ty, còn có bạn bè của hắn nữa.
Tôi cũng thấy mấy người trong quán bar ngày đó.
Bọn họ vừa thấy tôi đã vội vàng giải thích.
“Chị dâu, xin lỗi chị, hôm đó đã mạo phạm rồi.”
“Chỉ trách chúng em mồm miệng không ra gì.”
Nói xong còn giả vờ dùng tay tát miệng mình mấy cái.
Đối với bọn họ mà nói, làm người khác tổn thương cùng lãng phí bản thân mình đều dễ dàng như nhau.
Chẳng qua người mạo phạm tôi nhất lại không hề phát hiện.
Có vài người tôi không nhận ra chủ động chạy đến trước mặt tôi tự giới thiệu, chắc là cảm thấy tôi có vài phần địa vị trong lòng Trình Tiềm, muốn mượn tôi để làm quen với hắn.
“Sinh nhật thôi mà long trọng như vậy, ông chủ đúng là có tiền thật.”
“Đúng đúng, thời gian trước có người đồn rằng Trình tổng và bạn gái không được êm ấm lắm, đây là dùng hành động bác bỏ tin đồn sao?”
“Chuyện của bọn họ chúng ta không biết được, dù sao cũng được nghỉ nửa ngày.”
Trình Tiềm nói hắn phải chuẩn bị vài thứ, tôi tuỳ tiện tìm một chỗ nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Bọn họ bàn tán nói chuyện, đột nhiên tiếng nhạc vang lên, tôi thấy một ban nhạc đang đi về phía tôi.
Mọi người xung quanh lập tức tránh ra thành một con đường, tôi bị vây ở bên trong, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ tôi có chút không biết phải làm sao.
Trình Tiềm đã thay quần áo, là một bộ đồ thoải mái.
Nhưng tôi nhớ rõ, lúc đầu khi chúng tôi mới quen không lâu, hắn cũng thường mặc như vậy.
Đây là có ý gì? Cảm thấy chúng tôi có thể quay lại như trước kia sao?
Trình Tiềm tới gần, tôi đang định hỏi hắn đây là sao, hắn đột nhiên quỳ một gối xuống.
Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô.
Ánh đèn như rơi vào ánh mắt Trình Tiềm, hắn thoạt nhìn còn rất chân thành.
Tôi nhìn Trình Tiềm lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, lời hắn nói chỉ có tôi nghe hiểu: “Chúng ta bắt đầu lại nhé? Anh sẽ quên đi lời nói dối của em, em cũng quên đi quãng thời gian anh đối xử tệ bạc với em. Anh chỉ là bị tức giận mất đi lí trí, anh muốn dùng sự trả thù che giấu sự yếu ớt của mình.”
Che giấu sự yếu ớt? Dùng tổn thương của tôi để che giấu sự yếu ớt của hắn sao?
Tôi nghe tiếng mọi người vỗ tay, có chút mê man.
Nhẫn này tôi không định nhận, lại không thể để Trình Tiềm cứ quỳ mãi không đứng dậy.
Cho nên, cuối cùng tôi đành lừa hắn thêm một lần nữa.
Trình Tiền thấy tôi gật đầu, lập tức đứng bật dậy ôm lấy tôi.
Lập tức có người đốt pháo hoa, dưới bầu trời sáng lạn, tôi nghe thấy Trình Tiềm nói bên tai tôi: “Anh nhất định sẽ tốt với em, tốt hơn cả trước kia.”
Tôi không đáp lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, từ giờ đến 12 giờ đêm còn không đến 6 tiếng nữa.
11
Tôi có thể cảm nhận được đêm nay Trình Tiềm rất vui vẻ, hắn còn nói với tôi những kế hoạch tương lai.
Tôi nói mệt rồi, muốn đi ngủ sớm.
Trình Tiềm sửng sốt một chút, nói được.
Tôi hỏi hắn có muốn uống sữa nóng trước khi đi ngủ hay không.
Trình Tiềm uống được hai ngụm lại bắt đầu cho tôi ăn bánh vẽ.
Bánh này Trình Tiềm còn chưa kịp vẽ mấy nét đã nói đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, còn ngủ trước cả tôi.
Tất nhiên là như vậy, vì tôi đã thêm thuốc ngủ vào ly sữa.
Tôi bắt đầu xả nước vào bồn tắm, không thể nghĩ tới tôi còn nghĩ ra cái ch//ết không có thể diện như thế này.
Cách 0 giờ còn một tiếng nữa, tôi ngồi bên giường nhìn Trầm Tiềm đang say ngủ.
Một tháng này quá hỗn loạn, những lời hắn nói tôi không biết là thật hay giả.
Trình Tiềm đối với tôi rốt cuộc là yêu hay là hận, đến bây giờ tôi cũng vẫn không hiểu được.
Tôi nhìn lên trần nhà đến xuất thần, nhớ tới từng việc nhỏ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/he-thong-cong-luoc/5.html.]
Có những lúc, tôi đã nghĩ mình có thể vĩnh viễn ở bên Trình Tiềm, nhưng lí trí đã ngăn tôi lại.
Đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả tốt.
Còn nửa tiếng cuối cùng, tôi rời khỏi Trình Tiềm, đi vào phòng tắm.
Tôi cố gắng khiến bản thân mình thả lỏng, để cho dòng nước tràn vào hô hấp của tôi.
Đột nhiên thân thể tôi bị vớt lên, tôi theo bản năng ho khan, nghe thấy tiếng Trình Tiềm tức giận rống: “Em đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ở bên anh khó vậy sao, không bằng em lựa chọn cái ch//ết sao?”
Tôi kinh hãi tự hỏi vì sao Trình Tiềm lại tỉnh lại.
Trình Tiềm vừa lôi tôi ra khỏi nước vừa nói, “Anh không uống sữa! Thái độ của em thay đổi quá đột ngột, tất cả đều thuận lợi, anh không tin được.”
Trình Tiềm muốn ôm tôi trở về giường, tôi lại giãy dụa không muốn.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi chỉ đành nói sự thật với Trình Tiềm:
“Trình Tiềm, từ lần đầu tiên anh hỏi về hệ thống, tôi vẫn nói dối anh.
Nhiệm vụ của tôi đơn giản chính là giúp anh kiếm tiền, thời điểm chính thức hoàn thành nhiệm vụ chính là một tuần trước, khi anh thành công kí hợp đồng.
Hôm nay là ngày tôi chính thức phải rời đi, nếu không nhanh sẽ không kịp nữa.
Mặc kệ là anh hận tôi, hay là yêu tôi, cũng nên để tôi đi! Tôi không thuộc về nơi này!”
Trình Tiềm ngây ngẩn cả người, mãi không nói chuyện.
“Không, là em lại lừa anh! Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cũng không để em đi.” Trình Tiềm mặc kệ cả người tôi ướt sũng, vẫn ôm chặt tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, nóng nảy: “Trình Tiềm, anh làm tôi đau.”
Tôi đẩy Trình Tiềm ra, muốn để cho hắn bình tĩnh lại.
“Nếu chỉ là tự sát, tôi không cần lấy một cái cớ kì lạ như vậy. Trình Tiềm, tôi biết anh đã tin lời của tôi rồi.”
“Không, anh không muốn nghe, em đừng nói nữa!” Trình Tiềm mạnh mẽ ngắt lời tôi, nhưng tôi lại càng muốn nói.
“Không chấp nhận cũng vô ích, cho dù anh là nhân vật chính cũng không thay đổi được sắp đặt của hệ thống. Uống sữa rồi ngủ một giấc, rất nhanh thôi anh sẽ gặp được một người anh thật lòng yêu thương…”
Trạng thái của Trình Tiềm đột nhiên từ đờ đẫn biến thành nổi giận, “Cái gì gọi là người anh thật lòng yêu thương? Cho tới bây giờ người anh yêu chỉ có mình em! Rốt cuộc làm cách nào mới có thể giữ em ở lại?”
Trình Tiềm một lần nữa lại ôm tôi vào ngực, tôi nghe giọng nói của hắn dần nghẹn ngào: “Vì sao? Vì sao lời em nói anh đều không hiểu…”
“Vì sao anh đã dùng đủ cách mà em vẫn muốn rời đi…”
Tôi một bên sốt ruột không biết mình có thể thuận lợi rời đi hay không, một bên nghĩ muốn an ủi Trình Tiềm.
Trình Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Em có thêm thuốc ngủ vào cái gì khác không? Vì sao anh lại mệt như vậy?”
Không có mà!
Tôi nghi hoặc lắc đầu, đột nhiên hiểu ra, “Hệ thống muốn đem tôi đi, anh không ngăn được, dù anh có là nam chính cũng vô dụng.”
Tôi cảm nhận được cánh tay Trình Tiềm cầm tay tôi siết lại.
Trình Tiềm không chấp nhận, vẫn như cũ ôm chặt tôi.
Tôi nghe giọng tự hỏi của hắn càng ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi không nghe thấy gì nữa.
Tôi gỡ Trình Tiềm ra khỏi người tôi, nhìn thấy khóe mắt hắn ướt át.
Đây là vì sao? Là không cam lòng sao?
Cho đến khi chìm xuống đáy bồn tắm đầy nước, tôi vẫn không nghĩ ra.
12
Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, sau đó còn rất nhiều nhiệm vụ khác khiến cho tôi đã quên người đã ở bên cạnh tôi tám năm này.
Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới một ít chuyện, nhưng cũng không khác mảnh kí ức đã vỡ vụn là bao.
Tám năm quả thật nhỏ bé không đáng kể.
Mãi cho đến ngày đó, nghe được đồng nghiệp oán giận, có một nhiệm vụ rất nhiều người thất bại, nếu còn như vậy nữa sẽ không thể hoàn thành kịch bản.
Lần đầu tiên nghe thấy một đối tượng công lược khó như vậy, tôi đồng tình với bọn họ hai giây.
Cho đến ngày hôm sau, nhiệm vụ rơi vào tay tôi.
“Nhiệm vụ này rất đặc thù, thời gian cũng tương đối nhanh, nhưng tôi tin tưởng với năng lực của cô nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành.” Hệ thống vẽ cho tôi một miếng bánh thật to.
Tôi vừa mở túi tài liệu ra liền thấy tên của Trình Tiềm.
Cái tên lặng yên đã ở trong trí nhớ lâu ngày.
Trình Tiềm bài xích nữ chính, khiến cho nội dung câu truyện không có tiến triển.
Nhàn cư vi bất thiện
“Giao cho cô đấy, chờ cô trở về sẽ để cô có một kì nghỉ dài hạn!” Không để tôi cự tuyệt, hệ thống đã muốn an bài kì nghỉ giúp tôi.
Được rồi, Trình Tiềm, vẫn là phải để tôi đến trị anh!