Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Hệ liệt] NHƯ Ý HÀNG MA - HỒ LY QUYẾN RŨ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-01 15:40:16
Lượt xem: 137

 

Với vẻ ngoài ưa nhìn của mình, tôi đứng đầu bảng ở Trúc Âm với tư cách là một người đàn ông. 

 

Dần dần, tôi hiểu ra rất nhiều thứ, trong đó có tình yêu nam nữ, nỗi ám ảnh về yêu và ghét. 

 

Tôi hiểu rằng trên đời này ngoài tình yêu còn có hận thù, hận thù càng sâu sắc càng khó quên hơn. 

 

Mọi người ở kinh thành theo đuổi tôi và chi rất nhiều tiền để được nghe tôi hát. 

 

Sự tin tưởng của họ đã làm công lực của tôi lên rất nhiều. 

 

Tôi đã trở thành yêu tình mạnh nhất trong vòng một trăm dặm. 

 

Tin tức về Thịnh Lam thường xuyên được truyền từ Mạc Bắc. 

 

Người ta kể rằng có một người phụ nữ vào doanh trại quân đội, ra chiến trường g. i. ế. t ch. ế. t kẻ thù, cô ấy dũng cảm vô cùng, không thua cánh mày râu. 

 

Trong thời gian đó, những câu chuyện về nam hoa khôi nữ tướng quân được lưu truyền rộng rãi. 

 

... 

 

Tôi gặp lại Thịnh Lam vào năm năm sau. 

 

Vào ngày cô vào Kinh thành, mọi người đứng hai bên đường háo hức chờ đợi. 

 

Tôi cũng đứng trên lầu nhìn tướng quân Lưu Quang anh hùng. 

 

Cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy tôi, mắt cô ấy chuyển động khẽ gật đầu về phía tôi. 

 

Tôi không thể nói cảm giác như thế nào. 

 

Cô ấy không nhận ra tôi. 

 

Tôi cảm thấy mất mát, nhưng biết ơn. ... 

 

Tôi tạo cơ hội tình cờ gặp cô ấy trong cơn mưa tầm tã, cô ấy một thân ướt sũng lên thuyền của tôi.

 

Tôi đưa cho cô ấy một bộ quần áo: “Tướng quân, ngài thay trước đi, kẻo bị cảm lạnh.” 

 

Thịnh Lam cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy. 

 

Khi những ngón tay chạm vào, tôi thấy những ngón tay của cô ấy cong lên, không chỉ vậy, tôi còn thấy đôi tai cô ấy đỏ bừng. 

 

Tôi thường cảm thấy được làm người là một điều tốt. 

 

Ví dụ như lúc này cô sẽ tỏ ra như một cô gái nhút nhát trước chàng trai trẻ đẹp trai này, nhưng cô sẽ không bao giờ bố thí một cái liếc mắt cho một con hồ ly. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Sau đó Thịnh Lam thường xuyên tới Trúc Âm các gặp tôi. 

 

Mọi người đều nói, hoa khôi Hồng Đậu trở thành khách của tướng quân Lưu Quang. 

 

Thịnh Lam đã thích tôi. 

 

Cô đã thích hoa khôi bí ẩn và dịu dàng đến từ Trúc Âm. 

 

Một ngày trước khi cô ấy quyết định chuộc mạng, có một tin báo khẩn cấp từ Mạc Bắc, biên quan báo nguy. 

 

Cô ra lệnh xuất quân trong đêm, mặc áo giáp, nắm giữ ấn soái, dẫn quân đến biên quan. 

 

Tôi trốn giữa đám lính và ra chiến trường cùng cô ấy. 

 

Lần này cô ấy không thể thoát khỏi tôi được nữa. 

 

Chiến trường rất nguy hiểm, tôi đi theo Thịnh Lam và nhìn cô ấy chiến đấu đẫm m.á.u gi. ế. t hết kẻ thù này đến kẻ thù khác. 

 

Quân địch quá nhiều, căn bản g. i. ế. t không hết.

 

Quân tiếp viện bị trì hoãn, đội do Thịnh Lam chỉ huy bị thương vong nặng nề và không thể cầm cự được lâu. 

 

Một đêm khuya, giặc tấn công, cô lao ra chiến đấu nhưng cuối cùng lại bị đánh bại. 

 

Một lúc trước khi cô ấy bị bắt, tôi đã xuất hiện và đưa cô ấy đi. 

 

Khi tôi bế cô ấy chạy điên cuồng trong rừng, tôi cảm thấy m.á.u mình sôi lên. 

 

Cuối cùng có một ngày, cô ấy chỉ thuộc về tôi. 

 

Tôi đưa cô ấy đến một ngôi làng nhỏ biệt lập, cô ấy bị thương quá nặng nên tôi đã dùng ma lực của mình để nuôi cô ấy. 

 

Sau khi hôn mê suốt một tháng, một buổi sáng cô tỉnh dậy. 

 

Thịnh Lam cho biết cô không nhớ mình là ai và tại sao lại ở đây. 

 

Tôi nắm tay cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi là chồng cô ấy và cô ấy là vợ tôi. 

 

Thịnh Lam tin tưởng điều đó.

 

Cô ấy ở với tôi, chúng tôi trong ngôi làng nhỏ ít được biết đến này, nơi đàn ông làm ruộng phụ nữ dệt vải. 

 

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất tôi từng sống trong hàng trăm năm qua. 

 

Nhưng hạnh phúc này rốt cuộc giống như một giấc mơ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/he-liet-nhu-y-hang-ma-ho-ly-quyen-ru/chuong-7.html.]

 

Giấc mơ dù có đẹp đến đâu thì cũng sẽ có ngày bạn thức dậy. 

 

Thịnh Lam có một đêm dịu dàng với tôi, nằm trên người tôi dùng d.a.o găm đ.â.m vào người tôi. 

 

"Ta nhớ ra rồi." Cô ấy vừa khóc vừa nói: "Ngươi là Hồng Đậu, ngươi cũng là Đậu Đỏ." 

 

"Ngươi đã g.i.ế.c cha ta, ta muốn ngươi trả giá bằng mạng sống của mình!" 

 

Tôi nhìn cô ấy, một lúc lâu tôi đưa tay chạm vào mái tóc dài của cô ấy. 

 

Thịnh Lam một bên khóc một bên dùng trái tay đ.â.m con d.a.o găm vào n.g.ự.c mình. 

 

Cô ấy yếu ớt ngã xuống trong vòng tay của tôi, giọng nói ngắt quãng: “Tôi sẽ trả lại mạng sống cho anh.” 

 

Nhưng cô ấy lại quên mất rằng ngay từ đầu cô ấy cũng đã cứu mạng tôi. 

 

Yêu quái không dễ dàng bị tiêu diệt. 

 

Thịnh Lam c.h.ế.t trong vòng tay tôi, vết thương trên n.g.ự.c tôi dần dần lành lại. 

 

Chẳng mấy chốc, dấu vết cuối cùng của cô ấy để lại trên cơ thể tôi biến mất. 

 

Tôi đã tìm được một nơi để chôn cô ấy. 

 

Tôi ngồi trước mộ cô ấy từ bình minh đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến bình minh. 

 

Mười năm trôi qua trong chớp mắt. 

 

Tôi ngước nhìn mặt trời mới mọc ở phương đông, hóa thành hồ ly chạy vào rừng…

 

13.

 

Tưởng Thiếu Thiên hỏi: "Có phải Giang Thịnh Lam là kiếp sau của Thịnh Lam không?" 

 

Vấn đề rõ ràng như vậy, không ai chú ý đến cậu ấy.

 

Tôi cúi đầu nhìn Tống Du: “Cho nên anh mới không dám lộ nguyên hình của mình trước mặt Giang Thịnh Lam.” 

 

“Nhưng anh biết rõ ràng cô ấy và Thịnh Lam không phải là cùng một người.” 

 

Tống Dư lấy lại tinh thần giác, quay lại nhìn tôi. 

 

Hắn không trả lời mà đứng dậy khỏi mặt đất. 

 

Hắn lững thững đi về phía nhà mình: “Hãy để tôi tạm biệt cô ấy, sau đó tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn.” 

 

Bóng dáng hắn dần biến mất trong khoảng không. 

 

Tưởng Thiếu Thiên đi tới nói: "cô không sợ hắn chạy trốn sao?" 

 

Tôi: "Hắn hiện tại chạy không được." 

 

Sau khi thu phục hồ ly, tôi và Tưởng Thiếu Thiên ăn một bữa ăn nhẹ nửa đêm. 

 

“Chị Như Ý, mối quan hệ giữa người và yêu quái thực sự có kết cục tồi tệ sao?” 

 

Cậu ấy cúi đầu, nháy mắt với người hâm mộ và thản nhiên hỏi. 

 

Tôi cầm đũa một lúc rồi không nói gì. 

 

Cậu ta lập tức phản ứng: “Tôi không nói đến cô và anh rể! Anh rể của tôi là Long Vương, sao có thể là yêu quái bình thường!” 

 

“Ai da.. tôi nói sai rồi, chị Như Ý đừng tức giận." 

 

Tôi mỉm cười: "Tôi không tức giận." 

 

“Dưới sự ràng buộc của thiên đạo, tình yêu giữa người và yêu nói chung không có kết quả tốt đẹp." 

 

Mọi người ăn khuya rất đông.

 

Một cô gái vừa trở về từ thành phố Tô An đang hào hứng chia sẻ với những người bạn đồng hành của mình. 

 

"Để tôi nói cho cậu biết, buổi hòa nhạc của Tống Du thực sự bùng nổ!!" 

 

"Tôi chưa bao giờ thấy một người hoàn hảo như vậy trong đời!" 

 

"À, tôi muốn làm fan của Tống Du cả đời!" 

 

"..." 

 

Tôi ngẩng đầu cùng Giang Thiếu Thiên nhìn nhau, đều trầm mặc. 

 

Hồ ly bị thu thập, bỏ xác trong căn hộ. 

 

Đúng như dự đoán, tin tức Tống Du đột ngột qua đời tại nhà riêng sẽ được đưa ra vào sáng sớm mai. 

 

Đến lúc đó, chúng ta vẫn không biết những người hâm mộ này sẽ ra sao... 

 

Ăn xong, Tưởng Thiếu Thiên trở về khách sạn ngủ. 

 

Anh đã kiệt sức trong những ngày qua.

 

Loading...