Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Hệ liệt] NHƯ Ý HÀNG MA - HỒ LY QUYẾN RŨ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:24:01
Lượt xem: 174

2.

 

Lúc này, trong khách sạn nhỏ, Trình Kiệt ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc lóc thảm thiết. 

 

Từng là một thiên chi kiêu tử, giờ trở nên nghèo túng, khốn khổ.

 

Tưởng Thiếu Thiên không khỏi mắng: "Tống Du này thật không phải người." 

 

Tôi gật đầu: "Hắn vốn dĩ không phải là người." 

 

Tưởng Thiếu Thiên: “...”

 

Gọi là mị hồ, là một nhánh của Cửu Vĩ Hồ tộc, rất yêu thích cái đẹp dễ cáu gắt và ghen tị, thành thạo thuật quyến rũ, biến hoá. 

 

Tôi đã không nghe tin tức gì về mị hồ trong gần hai trăm năm. 

 

Ai biết được hắn sẽ xuất hiện trước công chúng một cách công khai như vậy. 

 

Còn trở thành thần tượng mà mọi người yêu thích. 

 

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: “Chị Như Ý, bây giờ chúng ta đã xác định được thân phận của anh ta, tiếp theo nên làm gì?” 

 

Tôi giơ tay ra hiệu. 

 

Tưởng Thiếu Thiên trầm mặc một lát. 

 

Trình Kiệt cũng ngơ ngác dừng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. 

 

Tôi khịt mũi, nhìn lên mái nhà. 

 

"Con hồ ly này không mời mà đến." 

 

... 

 

Trên sân thượng không bị cản trở, tôi nhìn lên con hồ ly lớn màu đỏ đang ngồi xổm trên mép sân thượng. 

 

Thành thật mà nói, nếu không phải vì mùi hương của nó, thì nó thực sự rất hợp khẩu vị của tôi. 

 

Bộ lông mềm mịn, ngoại hình rất đẹp. 

 

Đây là con hồ ly quyến rũ. 

 

Nó nghiêng đầu nhìn tôi, với đôi mắt mảnh mai có chút ranh mãnh. 

 

"Quả nhiên là phục yêu sư." 

 

Giọng nói buột miệng đó là của Tống Du: "Hôm nay có phải cô đến nhà thi đấu thành phố không? Cô cũng lấy đi quần áo của tôi à?”

 

Tôi nhìn nó mà không nói một lời, đặt tay trái ra sau lưng, tạo thành một kết ấn bí mật. 

 

Khoảnh khắc Hỏa Lôi Ấn hình thành, tôi ném nó về phía nó. 

 

Hồ ly không hề hoảng sợ, đá văng hai chân sau dễ dàng tránh được. 

 

Hỏa lôi ấn nổ tung giữa không trung, ngọn lửa sáng rực, sau đó trong nháy mắt tiêu tán. 

 

Hồ ly nhẹ nhàng nhảy sang bên trái mái nhà, tò mò nhìn tôi. 

 

"Cô khá có năng lực. Mười đại tinh môn, cô đến từ nhà nào?" 

 

Tôi cau mày nhìn nó, con hồ ly này có đạo hạnh cao hơn tôi nghĩ. 

 

Tôi sợ sẽ khó giải quyết. 

 

Tôi giả vờ thoải mái nói: “ngươi cũng không tệ, nhưng rõ ràng ngươi có thể mai danh ẩn tích, tiêu d.a.o tự tại sống, vậy tại sao nhất định phải ra mặt làm hại người khác?” 

 

Đôi mắt hồ ly cực kỳ quyến rũ của nó nheo lại, hơi thở nguy hiểm đột nhiên dâng lên. 

 

Nhưng nó không có ý định hành động. 

 

Hắn chỉ nói: “Tôi chỉ ở đây để khuyên cô, đừng xen vào việc của người khác.” 

 

“Nếu không, tôi sẽ không ngại hút linh khí của cô để nuôi dưỡng yêu phách của tôi.” 

 

Dứt lời, nó liền nhảy về phía trước, bóng đỏ ngay lập tức biến thành một làn khói biến mất. 

 

Vài giây sau, Tưởng Thiếu Thiên chạy ra khỏi cầu thang nơi cậu ấy đang trốn. 

 

“Chị Như Ý, con hồ ly này hình như không có ác ý gì.” 

 

Tôi liếc nhìn cậu ấy, muốn nói lại thôi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt một chút: "Sao vậy?" 

 

Tôi chỉ về hướng con hồ ly rời đi: "Nó vừa nãy muốn ăn thịt tôi, vì kiêng kị mười linh môn và tấm long bài không rõ nguồn gốc trước n.g.ự.c của tôi mới từ bỏ." 

 

"Ba mươi năm trước, một người con của gia đình họ La ở Thanh Thành đã c.h.ế.t một cách bi thảm khi đi du lịch. Người ta nói rằng đó là do hồ ly đã làm điều đó." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/he-liet-nhu-y-hang-ma-ho-ly-quyen-ru/chuong-2.html.]

Tưởng Thiếu Thiên: “...”

 

Giả vờ như tôi chưa nói điều đó.

 

Một cơn gió đêm thổi qua, tôi không thể kìm được, rùng mình. 

 

"Lạnh quá, về ngủ đi!" 

 

Tưởng Thiếu Thiên đi theo tôi: "Vậy khi nào đi thu thập hồ ly?" 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi nhảy xuống cầu thang: “thu cái gì mà thu, tôi đánh không lại." 

 

"Nó là một yêu quái đã sống hàng ngàn năm, đạo hạnh tha sâu." 

 

Tưởng Thiếu Thiên: "Chúng ta nên làm gì?" 

 

Tôi ngáp dài: "Đi ngủ trước, sau khi tỉnh lại chúng ta sẽ nói chuyện.”

 

4.

 

Sau khi về, tôi nằm trên giường liền ngủ thiếp đi. 

 

Trình Kiệt và Tưởng Thiếu Thiên ngủ ở phòng bên cạnh, suốt đêm không có động tĩnh gì. 

 

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thiếu Thiên gõ cửa phòng tôi. 

 

Hiện tại cậu ấy đối với việc bắt yêu quái này có mười phần tinh lực.

 

"Chị Như Ý, hôm nay chúng ta đi đâu?" 

 

Sau khi tắm rửa một chút, tôi mang theo túi xách cùng Tưởng Thiếu Thiên rời khỏi khách sạn. 

 

“Hôm nay có buổi biểu diễn cá nhân của Tống Du phải không?” 

 

Tưởng Thiếu Thiên: “Đúng vậy, nhưng tôi chưa mua vé cho ngày hôm nay.” 

 

Tôi xua tay: “Không sao đâu, chúng ta đợi ở lối vào sân vận động thôi.”

 

Tôi tìm được chỗ ngồi rồi quay lại giải thích với Tưởng Thiếu Thiên. 

 

"Những yêu quái như yêu hồ khác với những yêu quái bình thường, nó không dựa vào luyện tập để nâng cao tu vi mà dựa vào sự tự tin."

 

Tưởng Thiếu Thiên: “tự tin .”

 

“Đúng, nó cực kỳ yêu cái đẹp, đối với vẻ bề ngoài của mình cũng cực kỳ tự tin.”

 

“Càng nhiều người theo dõi nó, sự tự tin của nó càng mạnh mẽ, nó tự luyện càng nhanh hơn.”

 

“Vào thời cổ đại, hồ ly thường được giấu trong các thanh lâu và giáo phường, rồi tới thời kỳ dân quốc, chúng nó liền trở thành lựa chọn hàng đầu trong các vũ trường.

 

Tưởng Thiếu Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy tại sao Tống Du lại muốn làm hại Trình Kiệt và đồng đội của anh ấy." 

 

"Việc này có vẻ như nó không có tác dụng gì đối với tu luyện của hắn mà chỉ tăng thêm nghiệp chướng." 

 

Tôi chán ghét vỗ đầu cậu ấy thật mạnh: "Trước đây tôi đã kể cho cậu nghe về đặc điểm của hồ ly chưa? Ghen tị! Ghen tị!" 

 

"Tôi có nên ghi chép và ghi lại những kiến thức mà tôi không thể nhớ được không?" 

 

Tưởng Thiếu Thiên lấy ra một cuốn sổ từ trong túi và bắt đầu ghi chép. 

 

Tôi thu tay lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Tiếp tục chủ đề trước." 

 

"Hồ ly dựa vào tin lực để tu luyện, nhưng cũng cần có phương tiện. Đây là hạn chế của trời đối với hồ ly. " 

 

"Ví dụ như cậu đối mặt với không khí mắng ông nội mình thì ông nội cậu có biết gì đâu, liệu ông ấy có giận không?" 

 

"Nhưng nếu cậu đối với tôi mắng ông nội mình thì tôi sẽ nói cho ông ấy biết, ông ấy sẽ tức giận, sẽ mắng cậu một trận." 

 

Tưởng Thiếu Thiên nhếch môi nói: "Chị Như Ý, nếu chị không biết dùng ẩn dụ thì không cần đánh tôi." 

 

Tôi sờ sờ mũi của tôi nói, "Có tệ vậy không?" 

 

Tưởng Thiếu Thiên: "rất tệ." 

 

Tôi: "Sorry ~" 

 

Tưởng Thiếu Thiên kết luận: "Vì vậy, hôm nay chúng ta tới đây để tìm một vật trung gian để mị hồ có được sự tin tưởng của người hâm mộ! Chỉ cần vật này bị phá hủy, công lực của mị hồ sẽ bị tổn hại nghiêm trọng!" 

 

"Sau đó, cô sẽ có thừa cơ mà làm!" 

 

Tôi nói một cách vô cảm: "Đó là sự thật, nhưng có thể đổi cách nói không?" 

 

Tưởng Thiếu Thiên giơ tay: "Sorry ~" 

 

Sau khi tôi ngồi cùng cậu ấy trong quán cà phê đối diện nhà thi đấu thành phố uống vài tách cà phê, buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc. 

 

Mọi người bắt đầu đổ ra cổng sân vận động. 

 

Tôi đặt cốc xuống đứng dậy: “Đi thôi.

Loading...