Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:34:17
Lượt xem: 542
21.
Trong lúc ta đang ngây người thì hắn đã được phụ thân đưa vào phòng dành cho khách. Phụ thân gọi Tiểu Tiểu qua kiểm tra vết thương cho hắn.
“Người này thật giỏi chịu đựng, vết thương ở bụng sâu như vậy lại còn có độc, hắn vừa rồi vẫn có thể chống cự với đám người kia lâu như vậy, nếu là người khác sớm đã ngất đi rồi. Hắn lại có thể gắng gượng đến giờ mới ngất, ý chí quá kiên cường” Sau khi kiểm tra vết thương, Tiểu Tiểu nói, không khó để nhận ta sự ngưỡng mộ trong giọng nói của nàng ấy.
Ta có chút tò mò muốn xem vết thương nghiêm trọng đến mức nào nên thò đầu vào xem, mới nhìn thoáng qua màn giường đã bị phụ thân vỗ vào đầu một cái.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Nam nữ thụ thụ bất thân, một cô nương như con sao có thể xem được?” Phụ thân ta giận dữ nói.
“Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, nàng ấy có thể nhìn sao con lại không được?” Bất ngờ bị đánh, ta có chút tủi thân nói: “Con là cô nương, Tiểu Tiểu cũng vậy. Phụ thân kéo nàng ấy qua xem vết thương cho một nam nhân trưởng thành, liệu nàng ấy còn giữ được thanh danh không?”
Phụ thân ta còn muốn nói ta nhưng khi nghe hết câu cuối thì thần sắc cũng có chút lúng túng nhìn về phía Tiểu Tiểu: “Ta cũng không còn cách nào, đại phu bên ngoài không tin được. Hiện tại tình huống của hắn có chút đặc thù, ta chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh.”
“Tiểu thư không cần phải lo lắng, Tiểu Tiểu năm tuổi đã chữa thương cho người khác, gặp đủ loại người bệnh, trong mắt ta bất quá chỉ là một đống thịt, thịt heo hay thịt người đều giống nhau” Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta nói.
Cảm xúc trong mắt của nàng ấy còn trầm tĩnh hơn cả đại ca ta, dường như không có gì có thể lay động được cảm xúc của nàng ấy. Ta cảm thấy hơi yên tâm.
Nhưng mà... heo ư?
Nghĩ đến những miếng thịt heo trắng hồng mà ta từng thấy khi đi qua quầy thịt, bỗng nhiên ta cảm thấy ta không thể đối mặt với chúng được nữa.
“Cũng không cần coi hắn như heo đâu” Phụ thân ta nghe Tiểu Tiểu nói vậy có chút không biết nói gì thêm, sau đó hỏi: “Độc này ngươi có thể giải được không?”
Tiểu Tiểu gật đầu. Nghe vậy lông mày của phụ thân ta mới giãn ra một chút.
“Cần cái gì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ sai người đi làm” Nói xong ông ấy đuổi ta ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng kín mít trước mặt, ta hít một hơi thật sâu. Ta biết phụ thân làm vậy là vì muốn tốt cho ta, chuyện này cũng là do ta thất lễ nhưng sao ông ấy có thể đánh ta. Đây là lần đầu tiên ta bị phụ thân đánh. Dù đầu không đau lắm nhưng lòng ta đau. Ta quyết định sẽ không tặng ông ấy chiếc đai lưng ta vừa làm xong ngày hôm qua nữa.
22.
Cho đến tận bữa tối, ta vẫn có chút giận dỗi. Nhưng khi thấy phụ thân nấu một bàn đầy những món ta thích và dịu dàng dỗ dành ta, ta lại lập tức dễ dàng tha thứ cho ông.
“Khanh nhi, trước kia con đã từng cứu Tần Dịch à?” Giữa bữa ăn, phụ thân ta đột nhiên hỏi.
“Không ạ…Nếu nói cứu thì chỉ có hôm nay ta tiện tay giúp hắn một chút, trước đây chắc chắn chưa từng cứu” Ta ngơ ngác đáp.
Ta không hiểu tại sao đột nhiên phụ thân lại hỏi như vậy. Ta còn chưa từng gặp hắn thì sao có thể cứu hắn được chứ?
“Hay do quá lâu rồi, con lại còn nhỏ nên quên mất? Tần Dịch nói với ta, khi còn bé con là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng hắn chỉ nhớ được mặt mà không biết thân phận của con. Hôm nay khi con cứu hắn, con nói là nữ nhi của ta, lúc sau hắn nhìn rõ con mới xác định được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-11.html.]
Ta lắc đầu, vẫn không có ấn tượng gì.
“Hắn nói lần đó là ở biên quan. Ta đoán là lúc con mười tuổi, từ nhỏ đến lớn con chỉ đến biên quan có một lần đó thôi. Năm đó, ta bị thương nặng tưởng không qua khỏi nên mẫu thân con đưa huynh muội conđến biên quan thăm ta, lúc ấy tình huống rất rối loạn, không ai để ý đến con, có phải do con chạy lung tung đến đâu đó rồi vô tình cứu người không?”
Mười tuổi? Biên quan? Ta đặt đũa xuống tập trung suy nghĩ một lúc, đúng là nghĩ ra thật!
Lúc đó, các đại phu trong quân đội đều nói tính mạng của phụ thân ta khó giữ nhưng ta không tin. Ta nhớ đến trong cuốn sách ta từng đọc có nói về một loại dược liệu có thể làm người c..hết sống lại, tái sinh da thịt, ta liền vội vã vào núi tìm kiếm.
Ta sợ mẫu thân không cho đi nên ta đã không nói cho bà ấy biết. Sau đó, ta thấy một nam nhân toàn thân đẫm m..áu dưới gốc cây. Lúc ấy, trời mưa rất to, dù sợ hãi nhưng để tích đức cho phụ thân ta, ta vẫn cố kéo hắn vào một hang động.
Khi ta chuẩn bị rời đi, có một nhóm người bịt mặt mặc đồ đen cầm đao đang ở bên ngoài tìm người. Ta nhìn bọn họ biết không phải là người tốt nên đã tìm một ít cây cỏ che kín cửa động.
Không ngờ, họ tìm kiếm bên ngoài suốt đêm, khiến ta bị mắc kẹt suốt đêm với nam nhân đó. Nửa đêm, hắn còn bị sốt cao, ta sợ hắn c..hết nên cả đêm lo lắng canh chừng, không dám ngủ.
Đến gần sáng, hắn tỉnh lại và hỏi tên ta. Ta sợ hắn là người xấu nên bịa ra một cái tên, mà không nói tên thật của ta. Hắn nói cho ta tên của hắn và hứa hẹn sau này nếu cần giúp đỡ gì thì cứ đến tìm hắn.
À! Đúng rồi! Thảo nào ta thấy cái tên Tần Dịch lại nghe quen như thế, hóa ra lúc ấy hắn đã nói tên cho ta biết nhưng ta không để tâm. Cũng do lúc đấy mặt hắn toàn là m..áu me be bét.
Sau khi giúp hắn liên lạc với cấp dưới bằng tín hiệu, ta liền bỏ trốn, sau khi trở về doanh trại ta còn hoảng sợ mãi, cảm giác mình vừa nhặt về một cái mạng.
“Hình như…đúng là có chuyện như vậy” Ta chột dạ nói, cẩn thận nhìn về phía mẫu thân.
Lúc đó mẫu thân ta đang chăm sóc phụ thân trong doanh trướng, ta ở một mình, mẫu thân không biết rằng ta đã qua đêm ở ngoài. Ta cũng không dám nói cho bà ấy biết. Nếu để bà biết ta tự tìm đến nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ vặn đứt tai của ta.
Thấy sắc mặt của mẫu thân bắt đầu khó coi, ta vội vàng nhào vào n.g.ự.c mẫu thân ôm lấy bà: “Mẫu thân, người đừng tức giận, chuyện đã qua lâu rồi. Con cũng không bị sao hết. Kể từ đó con cũng cẩn thận hơn rất nhiều, cũng không làm chuyện gì dại dột nữa, coi như con nhân họa được phúc mà bình an lớn lên. Hơn nữa, mấy năm qua con cũng cùng phụ thân học võ công, còn có cả nhà che chở bảo vệ, loại chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Mẫu thân cúi xuống nhìn ta, không hề tức giận nhưng mắt lại dần đỏ lên.
“Đều là lỗi của mẫu thân, đưa con ra biên quan nhưng lại không chăm sóc con cẩn thận, nếu chẳng may con có chuyện gì, đời này mẫu thân…”
Tiếng khóc của mẫu thân làm cho cả ba chúng ta hoảng sợ. Ngay cả khi năm đó phụ thân ta suýt c..hết, mẫu thân ta vẫn chịu đựng được, chưa bao giờ bà ấy khóc trước mặt huynh muội chúng ta.
Chúng ta lập tức thay nhau dỗ dành bà. Đến cả người hiếm khi nói năng nhẹ nhàng như đại ca ta cũng mềm giọng an ủi mẫu thân.
Một lúc lâu sau, mẫu thân ta mới ngừng khóc. Vừa ngừng khóc, bà ấy đã véo tai ta nhưng chẳng dùng chút sức nào: “Con thực sự nhớ kỹ chưa?”
“Thật, thật mà, còn thật hơn cả vàng” Ta giơ tay thề thốt.
“Cho dù hiện tại con có vài phần bản lĩnh, nhưng chỉ đối phó được với mấy công tử vô dụng trong kinh thành chứ trước cao thủ chân chính con chẳng là gì đâu. Sau này, có chuyện gì thì để phụ thân và đại ca con ra mặt xử lý, biết chưa?”
“Con nhớ kỹ rồi” Ta hứa đi hứa lại, mãi mẫu thân ta mới tha cho.